Chết!
Nếu như chắc chắn sẽ chết, vậy thì hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?
Chết là hết!
Diệp Huyên đột nhiên nở nụ cười!
Giờ phút này, toàn thân Diệp Huyên buông lỏng, sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Chết cũng không đáng sợ, điều đáng sợ thật sự chính là khoảnh khắc đối mặt với cái chết.
Đương nhiên, thản nhiên đối mặt với cái chết, không phải có nghĩa là khoanh tay chịu trói, mặc người xâu xé.
Thản nhiên đối mặt với cái chết là bình tĩnh trước cái chết, không sợ chết, trong lòng không lo sợ!
Lúc này đây, hắn thật sự không sợ chết nữa rồi!
Diệp Huyên bước từng bước về phía trước, chém một kiếm!
Một kiếm này không phải thuật rút kiếm, cũng không phải Thuấn Sát Nhất Kiếm, chỉ là một kiếm đơn giản!
Một kiếm sau khi thản nhiên đối mặt với cái chết!
Một kiếm sau khi trong lòng không lo không sợ!
Xem nhẹ sống chết, không phục thì làm!
Một kiếm chém ra.
Ầm!
Một bóng người đột nhiên lùi mạnh về sau, bóng người này bị lùi về sau đến mấy trăm nghìn trượng!
Bóng người này không phải Diệp Huyên, mà là Thiên Mẫu!
Giờ phút này, tại đây yên tĩnh không tiếng động!
Bên cạnh Diệp Huyên, Vãn Quân vốn đang định ra tay, ánh mắt có chút khó có thể tin được nhìn Diệp Huyên: “Đây... Sao có thể...”
Xa xa, trong mắt Vãn Quân cũng đầy vẻ khó tin!
Trong tinh không của dãy núi Đại Hoang, kiếm tu kia đột nhiên quay đầu, ánh mắt hắn ta dừng lại trên người Diệp Huyên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Kiếm đạo chưa Nhập Phàm, một kiếm này lại là Nhập Phàm... Còn có thể chơi như vậy sao?”
Nói xong, hắn ta lắc đầu cười: “Thực thú vị!”
Bên trong cấm địa, Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt!
Nhập Phàm rồi sao?
Không có!
Diệp Huyên có thể cảm nhận được, kiếm đạo của mình vẫn chưa Nhập Phàm!
Nhưng mà một kiếm vừa rồi đã Nhập Phàm rồi!
Một kiếm này đã vượt qua cảnh giới!