Vãn Quân giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, lúc này, bên trong vòng xoáy không gian phía chân trời, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, tay trái nắm chặt thanh kiếm trong tay!
Vãn Quân nhẹ giọng nói: “Một gã có vẻ ra gì đến rồi!”
Nàng vừa dứt lời, một ông lão đi ra từ trong vòng xoáy không gian kia.
Ông lão mặc một chiếc áo bào màu tro, trong tay cầm một thanh kiếm có bao kiếm.
Kiếm tu!
Ánh mắt Diệp Huyên chợt sáng lên.
Điều hắn muốn nhất vẫn là đánh với kiếm tu!
Vãn Quân nhìn thấy ông lão: “Tam thúc, không ngờ lần này lại là ngươi đến!”
Ông lão bình tĩnh: “Sống bình thường, chờ đợi thời gian kết thúc không tốt sao?”
Vãn Quân gằn giọng nói: “Ta không phục!”
Ông lão lắc đầu: “Không phục, vậy thì chết!”
Vãn Quân nhe răng cười nói: “Vậy đến đây đi!”
Vừa dứt lời, nàng từ từ nắm chặt hai tay, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên thổi quét ra từ trong cơ thể nàng.
Mà lúc này, ông lão kia đột nhiên lắc đầu: “Chuyện của ngươi tạm thời bỏ qua trước đã!”
Nói xong, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Diệp Huyên: “Thiên Khâu là ngươi giết?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải!”
Ông lão nhíu mày: “Ngươi dám làm không dám nhận?”
Diệp Huyên nói: “Thật sự không phải ta giết!”
Ông lão nhìn về phía Vãn Quân, Vãn Quân nói: “Cũng không phải ta giết!”
Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Người không phải ngươi giết, vậy Vãn Quân là do ngươi thả ra đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ai cho ngươi lá gan dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thiên ta?”
Diệp Huyên tức giận chỉ ông lão: “Ông đây muốn cứu thì cứu, ngươi không phục à? Đến đánh ta đi!”
Vãn Quân: “...”
Ông lão nheo mắt: “Ta chưa từng gặp người nào kiêu căng như ngươi! Xem ra, người đứng sau ngươi không nhỏ!”
Diệp Huyên tức giận nói: “Ông đây là người của Tai Ách giới!”
Trong tháp Giới Ngục, cánh cửa tai ách khẽ rung lên... Nếu không phải kiếm tu ở đó, nó sẽ đập Diệp Huyên thành thịt nát!
Mẹ nó, cái gì cũng đổ lên đầu Tai Ách giới!