Diệp Huyên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Không thể nào!
Tại sao tên này lại biết tên hắn, trong khi vũ trụ Ngũ Duy cách nơi này xa vô cùng, mà đây còn là lần đầu tiên hắn đặt chân đến đây?
Người đàn ông kia cười: “Xem ra ngươi có rất nhiều thắc mắc!”
Diệp Huyên: “Một vài”.
Khóe môi đối phương khẽ cong: “Diệp Huyên, nghe nói trên người ngươi có một món bảo vật”.
Hắn cau mày: “Bảo vật?”
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên cười hỏi lại: “Là thứ gì?”
Người đàn ông: “Là gì mà ngươi còn không biết sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Bảo vật thì ta đây có nhiều lắm, không biết ngươi đang nói đến món nào”.
Người đàn ông cười: “Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ: Tử khí”.
Diệp Huyên nghe vậy thì nheo mắt lại: “Ngươi biết về nó”.
Người đàn ông bật cười: “Việc Mộc Linh bỗng dưng sắp sửa đột phá đã kinh động đến không ít Yêu Vương cơ mà”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Khoan nói đến Tử khí, có thể cho ta biết vì sao ngươi lại biết tên ta không?”
Người đàn ông: “Đoán xem”.
Hắn cười nói: “Không đoán”.
Sau đó đã biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Không gian bỗng dưng bị xé toạc trước mắt khiến đồng tử người đàn ông kia rụt lại.
Gã muốn tránh đi nhưng phát hiện ra đường kiếm này của Diệp Huyên nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.
Căn bản không thể né, chỉ có thể đỡ.
Người đàn ông bỗng nhập hai tay lại đưa lên ngang trán: “Lang Hồn!”
Uỳnh.
Linh hồn một con sói bỗng hiện ra sau lưng gã. Nó há miệng hú lên, khiến một luồng sức mạnh linh hồn khổng lồ ùa ra, ép kiếm của Diệp Huyên phải dừng bước.
Diệp Huyên vô thức muốn gọi Trấn Hồn ra, nhưng lại nhanh chóng nhận ra mà từ bỏ ý định, thế là thanh kiếm trong tháp dần an tĩnh lại.
Giữa lúc im lặng, hắn bỗng phát hiện ra, chỉ cần bản thân sử dụng một chút ngoại vật thì những cường giả khác căn bản không phải đối thủ của hắn.