Diệp Huyên cầm kiếm bằng tay phải, trên khoé miệng vẫn còn máu tươi chảy xuống.
Lúc này, con yêu thú kia đột nhiên biến mất, Diệp Huyên trợn mắt, mẹ kiếp, con yêu thú này chẳng những có lực lượng mạnh mẽ mà tốc độ còn rất nhanh nữa!
Diệp Huyên lập tức thi triển Thuấn Sát Nhất Kiếm, chiêu kiếm chém thẳng lên mắt phải của yêu thú, nhưng lúc này, nó đột nhiên nhắm mắt lại.
Ầm!
Kiếm của Diệp Huyên lập tức bị đánh bay!
Diệp Huyên sửng sốt, mẹ nó, như thế cũng được sao?
Lúc này, con yêu thú đã lao tới trước mặt hắn, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, khoảng cách này, hắn hoàn toàn không thể tránh nè, mà kiếm lại không ở trong tay, hắn chỉ có thể dùng thân thể để đỡ!
Không thể không đỡ!
Diệp Huyên chồng hai tay lên nhau, sau đó giơ lên đầu.
Rắc!
Sau hai tiếng gãy xương, Diệp Huyên bay ra ngoài mấy nghìn trượng, sau khi dừng lại, hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
Con yêu thú kia không ra tay nữa, nó cứ thế nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt châm chọc: “Yếu thế ư?”
Bị xem thường!
Diệp Huyên nhìn con yêu thú, lúc này, xương trên hai cánh tay hắn đều đã vỡ vụn!
Cho dù là tốc độ hay lực lượng, hắn đều không chiếm ưu thế!
Đánh kiểu gì đây?
Chạy trốn?
Chạy trốn, đây là sự lựa chọn tốt nhất!
Nhưng hắn không muốn chạy!
Không có tay thì không thể dùng kiếm ư?
Diệp Huyên suy nghĩ, kiếm Vô Thượng ở phía xa đột nhiên biến thành một tia kiếm quang chém về phía yêu thú, mà yêu thú lại không hề tránh né, mặc cho kiếm chém lên người nó.
Ầm!
Một tia kiếm quang vỡ vụn, kiếm của Diệp Huyên bị đánh lui, còn trên đầu yêu thú chỉ có thêm một vết kiếm!
Diệp Huyên: “…”
Yêu thú nhìn Diệp Huyên, bật cười một tiếng: “Chỉ thế thôi ư?”
Diệp Huyên im lặng, bây giờ hắn phát hiện điểm đáng sợ của sức mạnh rồi!