Kiếm tu lắc đầu: “Chẳng trách”.
Đi theo hai nhóc kia, có ngoan ngoãn đến mấy rồi cũng sẽ thay đổi mà thôi.
Diệp Huyên cười: “Trước mắt ta sẽ không dung hợp với ngươi”.
Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao chứ? Dung hợp với ta rồi, người sẽ lợi hại lắm đó!”
Diệp Huyên nhìn xuống kiếm trong tay: “Ta chỉ muốn mạnh lên bằng kiếm, không dựa vào ngoại vật”.
Tiểu Tháp cuống lên: “Nhưng ta không phải ngoại vật mà, ta là Tiểu Tháp của người mà! Dung hợp đi Tiểu chủ, bằng không ta không đánh lại cái cửa chết tiệt kia!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Tháp: “Tiểu Bạch đưa cho ta nhiều bảo vật lắm! Tiểu chủ muốn thì dung hợp đi rồi ta cho người liền!”
Diệp Huyên do dự.
Bảo vật do nhóc con kia để lại chắc chắn không phải vật phàm, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Ngay cả nhục thân Thần Cảnh hắn còn từ bỏ được, thì bảo vật quý giá đến mấy cũng không thể hấp dẫn hắn.
Hắn chỉ muốn đề cao tu vi kiếm đạo mà thôi.
Trên đường đi, Tiểu Tháp luôn mồm xin xỏ, nhưng Diệp Huyên không mảy may dao động.
Tháp ta bèn nóng nảy trở về tháp Giới Ngục, bắt đầu chèo kéo tòa tháp liên thủ với nó, đánh lại cánh cửa tai ách kia…
Diệp Huyên và kiếm tu cứ đi mãi trong vũ trụ suốt chừng ba ngày.
Họ dừng bước trước một ngọn núi khổng lồ có hình dáng như thanh kiếm treo ngược giữa không trung, trên đỉnh mơ hồ có những tòa cung điện cổ xưa lấp ló.
Diệp Huyên tò mò hỏi: “Tiền bối, đây là?”
Kiếm tu lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Huyên do dự một hồi, hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Kiếm tu cười: “Đến khiêu chiến”.
Hắn tròn mắt: “Ta ư?”
Đối phương gật đầu: “Ở đây không có ai đáng để ta rút kiếm cả, đệ sang đó đi”.
Diệp Huyên nhìn vào ngọn núi đồ sộ kia: “Khiêu chiến cách nào bây giờ?”
Kiếm tu cười: “Trực tiếp lên, ngang ngược lên”.
Diệp Huyên chần chừ: “Ngang ngược quá sợ sẽ không ổn lắm”.