Liên Tôn ngẩng đầu nhìn vào sâu trong tinh không: “Chắc hẳn Đạo Tổ cũng sắp tìm được cô gái kia rồi!”
Tiên sư hỏi: “Nếu như sức mạnh của cô gái kia vượt qua dự liệu của Ám Uyên chúng ta thì sao?”
Liên Tôn hỏi: “Ám Uyên chúng ta yếu lắm sao?”
Tiên sư im lặng.
Liên Tôn cười nói: “Cho dù là Thính Vân hay là Mộ Niệm Niệm, hay vẫn là cô gái váy trắng kia, ta chỉ không coi thường các nàng, chứ cũng không sợ các nàng! Nếu không phải bởi vì Cổ Thần Uyên, Ám Uyên ta đã tiêu diệt toàn bộ các nàng rồi”.
Tiên sư do dự một chút rồi nói: “Vẫn không thể khinh địch!”
Liên Tôn chậm rãi nhắm mắt lại: “Không khinh địch, nhưng Ám Uyên ta truyền thừa đến tận bây giờ, thật sự chưa từng biết sợ người nào là gì!”
Tự đại?
Không, ông ta tự tin!
Ám Uyên có vốn liếng này!
Lúc này, bỗng nhiên Liên Tôn nói ra: “Bên phía Cổ Thần Uyên có động tĩnh gì không?”
Tiên sư lắc đầu: “Không có động tĩnh gì!”
Liên Tôn nhíu mày: “Chẳng lẽ bọn họ không động lòng với Đạo Kinh?”
Tiên sư trầm giọng nói: “Chắc hẳn không phải không động lòng, mà là đang âm thầm quan sát, chờ đợi cơ hội”.
Liên Tôn im lặng chốc lát rồi nói: “Cho dù như thế nào, dặn người của chúng ta luôn luôn để mắt đến bọn họ”.
Tiên sư gật đầu: “Rõ rồi!”
Liên Tôn nhìn xuống phía dưới, khẽ cười nói: “Chờ tin tức của Đạo Tổ, sau đó chúng ta hành động!”
Tiên sư lặng lẽ lùi đi.
Liên Tôn chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Đạo Tổ cũng nên tìm được cô gái kia rồi…”
…
Vũ trụ Ngũ Duy.
Mười ngày sau.
Diệp Huyên ra khỏi phòng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vận chuyển tâm pháp Đạo thể, thời gian dần trôi, xung quanh người hắn xuất hiện một luồng cương khí thần bí!
Đạo thể cương khí!