Hắn bắt vài con cá từ dưới sông lên, hỏi Niệm Niệm: “Thích con nào?"
Cô bé đưa tay chỉ vào con lớn nhất.
Diệp Huyên phì cười, đoạn nhanh chóng làm sạch con vật, bắt đầu nhóm lửa nướng nó.
Niệm Niệm đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hai mắt dán chặt vào con cá.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Vì sao Niệm Niệm lại đứng giữa đường?"
Cô bé lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên quay lại nhìn: “Muội không nhớ vì sao mình lại có mặt ở đó ư?"
Cái gật đầu của cô bé khiến hắn im lặng.
Ký ức cuối cùng của Niệm Niệm hẳn là nằm trên con đường đó.
Bỗng dưng, Niệm Niệm vươn tay níu lấy cánh tay Diệp Huyên, thì thầm: “Ta... ta có thể đi theo huynh mãi không?"
Hắn cười: “Tất nhiên là có thể rồi”.
Niệm Niệm: “Thật ư?"
Hắn gật đầu: “Thật. Sau này mỗi ngày ta đều sẽ nướng cá cho muội ăn”.
Niệm Niệm nhìn hắn, khóe miệng nhích lên.
Cá chẳng mất bao lâu đã chín.
Diệp Huyên nằm ra trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn trời, cảm thấy cuộc sống này sao mà đẹp đẽ vô cùng.
Niệm tỷ vẫn còn sống!
Hắn cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, vì mình đã không làm chuyện ngu xuẩn, thay vào đó đã dốc lòng khôi phục vũ trụ Ngũ Duy.
Ngũ Duy hiện nay tốt hơn bao giờ hết, đoàn kết hơn bao giờ hết.
Khi Niệm tỷ lấy lại ký ức, chứng kiến cảnh này thì sẽ vui biết nhường nào.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
Sau đó hắn nghe Niệm Niệm nói: “Chín rồi”.
Cô bé nhấc con cá lên, xé một miếng thịt xuống đưa đến bên miệng hắn: “Ăn”.
Diệp Huyên cười ha hả, hé miệng ngậm lấy.
Niệm Niệm tròn mắt: “Ngon không?"
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc đáp: “Không biết ai nướng mà ngon dữ vậy ta?"
Niệm Niệm cười khúc khích: “Quỷ sứ”.
Đương lúc Diệp Huyên phá ra cười to, bỗng có một lão già xuất hiện bên bờ sông.
Bạch Đế Tử.