Hắn xoay người đi rồi, tên hàng cá vẫn còn dập đầu không ngớt, nhưng lần này không phải vì sợ hãi mà là hưng phấn và kích động.
Bước chân ra khỏi cổng thành, Diệp Huyên bỗng nói: “Người đâu”.
Một bóng mờ xuất hiện bên cạnh, cung kính thi lễ.
Diệp Huyên: “Bí mật theo dõi ông ta. Nếu làm ác, diệt trừ; nếu làm thiện, giúp đỡ”.
“Vâng”.
Bóng mờ thi lễ rồi lặng lẽ biến mất.
Diệp Huyên nhắm mắt lại: “Niệm tỷ, chúng ta không nợ ai bất kỳ thứ gì, cho dù là một con cá…”
Sau đó, hắn cũng biến mất.
…
Vực Thiên Giới, Thần Cung.
Trong điện, Bạch Đế Tử lặng thinh ngồi trên ghế suốt hồi lâu.
Ông ta đã ngồi ở nơi này suốt một canh giờ, không hề hé răng lấy một chữ.
Chân Võ Thần Quân và Bạch Bào gần đó cũng mang vẻ mặt sa sầm.
Không ai có thể ngờ rằng Mộ Niệm Niệm sẽ sống lại.
Nàng ta và Diệp Huyên là hai phạm trù khác biệt.
Diệp Huyên chỉ mang đến uy hiếp về sau, nhưng Mộ Niệm Niệm thì là ngay lập tức.
Mà vũ trụ Ngũ Duy hiện nay đã khôi phục hoàn hảo, không cần nàng ta đến trấn áp nữa.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là một khi lấy lại ký ức, Mộ Niệm Niệm sẽ trở lại trạng thái đỉnh cao của mình.
Mà Thiên Đạo Ngũ Duy ở trạng thái đỉnh cao phải kinh khủng đến mức nào?
Liệu có thể xóa sổ Đạo Tổ trong một chớp mắt không?
E rằng có thể.
Ba người càng nghĩ càng lộ ra vẻ khó coi.
Bỗng nhiên, Bạch Đế Tử thốt lên: “Nàng ta đã mất ký ức, mất hết sức mạnh”.
Hai người Bạch Bào và Chân Võ nhìn sang, thấy ông ta khép mắt lại: “Bây giờ không có một chúc năng lực nào”.
Chân Võ cũng nhắm mắt, che lại một tia lạnh lẽo.
Nếu Mộ Niệm Niệm trở lại trạng thái đỉnh cao, e rằng toàn bộ người Đạo Đình có xếp hàng cũng không phải đối thủ của nàng ta, nhưng hiện nay nàng ta lại không có cả ký ức lẫn sức mạnh.
Nàng ta chỉ là một đứa bé tầm thường, có thể bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt mà thôi.