Diệp Huyên gật đầu: “Phải, ta cũng sẽ mang Đạo Kinh đi”.
Chu Kiến Thâm: “Ngay lập tức?"
Diệp Huyên: “Cho ta nửa ngày được chứ?"
Chu Kiến Thâm gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên đứng dậy, lại nghe Hách Liên Kiếm thốt lên: “Ngươi là kiếm tu”.
Hắn nhìn lại, chỉ thấy gã nói: “Xin chỉ giáo!"
Diệp Huyên chỉ biến mất tại chỗ. Một khắc sau, một thanh kiếm đã đặt giữa trán Hách Liên Kiếm, khiến gã hóa đá tại chỗ.
Diệp Huyên thu kiếm về, cười nói: “Hách Liên công tử, hôm khác chúng ta lại đường hoàng so tài”.
Hắn xoay người rời đi, để lại Hách Liên Kiếm run rẩy nói:
"Hắn mạnh đến vậy...”
Ánh mắt gã bắn sang Chu Kiến Thâm: “Ta đối xử với hắn như thế, vì sao hắn không giết ta?"
Ông ta chỉ khẽ nói: “Vì Diệp công tử là một người thông minh, thật sự thông minh”.
Hách Liên Kiếm không nói gì.
...
Trong đại điện, Quan Âm thấp giọng nói.
"Ngươi thật sự muốn đi Đạo Chủng Chi Địa?"
Diệp Huyên gật đầu: “Phải đi. Bằng không thì Đạo Chủng Chi Địa sẽ đình chiến, khiến ta phải liều mạng với Đạo Đình”.
Quan Âm: “Cô gái kia muốn kết hôn cùng ngươi, mục đích của nàng ta liệu chỉ là Đạo Kinh sao?"
Diệp Huyên: “Chắc chắn còn gì đó khác, nhưng ta tạm thời không nghĩ ra là gì. Đi một chuyến sẽ biết”.
Quan Âm: “Liệu có nguy hiểm gì không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết được”.
Hắn nhớ Mộ Niệm Niệm từng nói tuyệt đối không thể tin người của Đạo Chủng Chi Địa. Từ một góc độ nào đó, bọn họ còn đáng sợ hơn cả Đạo Đình.
Quan Âm do dự: “Không thể không đi sao?"
Diệp Huyên khẽ nói: “Đạo Đình và Đạo Chủng Chi Địa là hai thế lực ta phải đối mặt. Yên tâm, có lẽ ta sẽ không được lợi lộc gì, nhưng cũng sẽ không bị lỗ”.
Quan Âm không hiểu: “Vì sao chứ?"
Diệp Huyên chỉ vào mặt mình: “Vì ta không biết xấu hổ mà! Người như ta làm sao có thể chịu thiệt được?"
Quan Âm: “...”