Diệp Tri Mệnh bỗng xuất hiện cạnh Diệp Huyên, hạ giọng nói: “Ta vừa nhận được tin tức, Bạch Đế Tinh Quân của Đạo Đình đã khởi hành đến Đại Uyên của ta”.
Diệp Huyên cau mày: “Họ muốn mượn sức Đại Uyên?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Vậy Đại Uyên sẽ hợp tác chứ?”
Diệp Tri Mệnh hạ giọng: “Nếu Đạo Đình bằng lòng giúp họ rửa sạch tội ác, xóa bỏ hình phạt, thì Đại Uyên chắc chắn sẽ đi theo”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Cô nghĩ thế nào?”
Diệp Tri Mệnh không nói.
Diệp Huyên: “Cô không muốn Đại Uyên theo Đạo Đình, đúng không?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Đó là quê hương của ta”.
Diệp Huyên: “Chúng ta đi Đại Uyên!”
Diệp Tri Mệnh nhìn sang, nghe hắn nói: “Ta cùng cô trở về”.
Thấy nàng ta im lặng, hắn tiếp tục.
“Ta cùng cô về đó, khuyên Đại Uyên không nên nghe theo Đạo Đình”.
Diệp Tri Mệnh hạ giọng: “Họ không đồng ý thì sao?”
Diệp Huyên: “Thì ta diệt họ”.
Diệp Tri Mệnh: “…”
Sau đó, hai người rời khỏi vũ trụ Ngũ Duy, đi đến Đại Uyên.
Diệp Huyên ngự kiếm trong vũ trụ, kế bên là Diệp Tri Mệnh.
Nàng ta nhìn thoáng qua hắn, phát hiện sau khi Mộ Niệm Niệm qua đời, hắn đã thay đổi rất nhiều: Không còn hay cười đùa, cũng không thích dùng mưu kế như trước kia.
Thủ đoạn của hắn bây giờ tàn nhẫn hơn xưa nhiều lắm, tỉ như tiêu diệt Âm phủ…
Nếu là trước kia, Diệp Huyên nhất định sẽ ra tay thu phục, để họ quy thuận, nhưng giờ đây hắn trực tiếp xóa sổ toàn bộ âm hồn ở Âm phủ.
Diệp Tri Mệnh khẽ thở dài, biết rằng Diệp Huyên cà lơ phất phơ sẽ không trở lại nữa, ít nhất là trong thời gian sắp tới.
Chừng một canh giờ sau, cả hai đi đến trước một vực sâu rộng mấy nghìn trượng, mây mù lượt lờ, không nhìn thấy đáy.
Diệp Tri Mệnh: “Đây chính là Đại Uyên”.
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta đi xuống thôi”.
Bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cả hai. Ông ta vừa thấy Diệp Tri Mệnh thì ngẩn ra, đoạn cười lớn: “Tiện nhân nhà mi còn dám trở lại? Mi…”
Nhưng Diệp Huyên đã lao tới, dùng tay trái tóm lấy vai ông ta, tay phải lụi kiếm xuyên bụng.
Phập!
Một dòng máu phun ra sau lưng người đàn ông.
Ông ta trợn tròn hai mắt, trừng hắn với vẻ khó tin: “Ngươi…”
Diệp Huyên chỉ rút kiếm ra, nói: “Kiếp sau ăn nói đàng hoàng vào”.
Đoạn hắn quay sang Diệp Tri Mệnh: “Xem ra cô không được chào đón ở đây lắm”.
Diệp Tri Mệnh gật đầu.