Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 4988




Khi Diệp Huyên đi đến, người đàn ông bỗng ngẩng đầu dậy. Diệp Huyên cau mày nhận ra ông ta không có đôi mắt.  

Ông ta khàn khàn cất giọng: “Cút!"

Diệp Huyên đưa tay, gọi kiếm của Niệm tỷ - Thiên Đạo ra.  



Người kia bỗng cau mày: “Khí tức của cô gái kia...”  

Hiển nhiên là đang nói về Mộ Niệm Niệm.  

Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.  



Ông ta im lặng một hồi rồi hỏi: “Nàng ta bảo ngươi đến đây?"  

Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Lúc nàng đến đây có nói gì không?"  

Đối phương: “Nói muốn giết ta”.  

Diệp Huyên: “...”  

"Nhưng sau đó lại tha cho ta”.  

Diệp Huyên: “Vì sao?"  

Người đàn ông không trả lời.  

Diệp Huyên khẽ cười: “Ta đến đây vì quyển Đạo Kinh kia”.  

Đối phương bỗng nhiên bật cười, khiến hắn hỏi.  

“Tiền bối cười cái gì?”  

Người đàn ông: “Ngươi đã đi trên con đường của mình, cần gì phải chấp nhất với Đạo Kinh?”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Đường của mình là đường, đường của người khác cũng là đường. Đường đến Đại đạo có vạn lối đi, không cần cố chấp đi mãi trên một lối”.  

Người đàn ông nghe vậy thì im lặng.  

Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối cho ta được không?”  

“Được”.  

Ông ta nói xong, một quyển sách cổ màu đen đã bay đến trước mặt Diệp Huyên.  

“Cảm ơn, cáo từ”.  

Hắn cất nó vào rồi xoay người rời đi, bỗng nghe ông ta nói.  

“Nàng ta không còn nữa, đúng không?”  

Bước chân hắn dừng lại, gật đầu.  

Người đàn ông: “Ta rất kính nể nàng, không chỉ về sức mạnh”.  

Diệp Huyên: “Tiền bối, ta nhiều lời mấy câu, hy vọng ông đừng giận”.  

“Ngươi muốn nói gì?”  

Diệp Huyên quay lại nhìn ông ta: “Tiền bối giam mình ở đây, hẳn là vì đã làm gì đó khiến bản thân hối hận, phải không?”  

Thấy đối phương không đáp, hắn lại nói.