Trong mắt ông lão áo trắng lộ vẻ ngạc nhiên: “Cô nương biết ta sao?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Có biết chút chút”.
Ông lão cười nói: “Cô nương muốn nghe điều kiện của Đạo Tổ không?”
Mộ Niệm Niệm đáp: “Nói ta nghe thử!”
Bạch Y lão giả nói: “Đạo Tổ có lệnh: Nếu cô nương chịu đầu hàng, lấy đầu của vị tiểu huynh đệ này và Đạo Kinh làm lễ vật quy thuận, ông ấy sẽ không nhắc lại chuyện cũ!”
Mộ Niệm Niệm cười to, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Cậu thấy sao?”
Diệp Huyên nhìn Bạch Đế Tử: “Ta cũng muốn đầu hàng, có thể cho ta một cơ hội không?”
Bạch Đế Tử hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chúng ta không nhận kẻ vô dụng!”
Mẹ kiếp!
Diệp Huyên lập tức đen mặt.
Kẻ vô dụng!
Diệp Huyên đen mặt, thật khinh thường người khác quá!
Mộ Niệm Niệm ở bên cạnh thì cười to.
Bạch Đế Tử nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, cười nói: “Cô nương tu luyện được đến thế này thật sự không đơn giản, nếu gia nhập Đạo Đình của ta, chắc chắn cô nương có thể mạnh hơn một bậc!”
Mộ Niệm Niệm hỏi: “Nếu ta không gia nhập thì sao?”
Bạch Đế Tử nhìn Mộ Niệm Niệm: “Tu luyện vất vả mấy chục nghìn năm rồi cũng có ngày biến thành hư vô!”
Mộ Niệm Niệm đáp: “Ta sẽ đợi!”
Bạch Đế Tử cười khẽ nói: “Cô nương thực lực vô song, nhưng dù sao cũng là một con người!”
Mộ Niệm Niệm nhìn Bạch Đế Tử: “Con người ta không bị ràng buộc đã quen rồi!”
Bạch Đế Tử cười nói: “Hiểu rồi!”
Nói xong, ông ta xoay người biến mất ở cuối tinh không.
Mộ Niệm Niệm ở tại chỗ tiếp tục nướng cá.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Bọn họ sẽ không bỏ qua, đúng không?”
Mộ Niệm Niệm liếc Diệp Huyên: “Cậu nói thế có khác nào đang nói nhảm không?”
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: “Niệm tỷ, rốt cuộc Đạo Đình mạnh đến mức nào?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Tỷ không biết?”
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Chưa từng điều tra!”
Diệp Huyên sa sầm mặt.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Lo làm tốt chuyện của cậu là được rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.