Diệp Huyên nhìn Vô Tâm: “Ngươi đánh thắng được bốn người bọn họ không?”
Vô Tâm trừng mắt nhìn: “Đánh bốn tên?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đương nhiên!”
Vô Tâm chần chừ một lát, sau đó nói: “Đánh hai còn được, đánh bốn… thì…”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Vô Tâm vội nói: “Chắc hẳn bốn người bọn họ cũng không địch lại được một kiếm của tiền bối đâu nhỉ?”
Diệp Huyên cười ngạo nghễ: “Mấy ai trên đời có thể đỡ được một kiếm của ta?”
Vô Tâm nổi lòng tôn kính!
Mấy ai trên đời có thể đỡ được một kiêm của ta?
Đã bao nhiêu năm chưa nghe thấy lời nói hào hùng như vậy rồi?
Đúng lúc này, bỗng nhiên Âm Mộc Xuân cầm đầu Tứ Phương Yết Đế nói: “Rốt cuộc ngươi là ai!”
Trong cảm nhận của bọn họ, Diệp Huyên chỉ là Độn Nhất Cảnh, nhưng bây giờ bọn họ lại hơi nghi ngờ!
Cao thủ Độn Nhất Cảnh dám huênh hoang như vậy sao?
Không hợp lý!
Diệp Huyên thoáng nhìn Âm Mộc Xuân: “Các ngươi nào xứng để ta rút kiếm? Gọi người đứng đầu Âm phủ ra đi!”
Nghe vậy, Vô Tâm ở bên cạnh Diệp Huyên ngây ngẩn cả người, sau đó hắn ta vội nhìn về phía Âm Mộc Xuân: “Âm Mộc Xuân, mau gọi người đứng đầu Âm phủ các ngươi ra đi! Mau lên!”
Lúc này, Vô Tâm đứng thẳng tắp.
Chỗ dựa này rất lớn!
Cảm giác dựa dẫm quả là sung sướng!
Âm Mộc Xuân ở đối diện nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Chỉ ngươi mà cũng xứng gặp người đứng đầu Âm phủ ta? Ngươi…”
Diệp Huyên chợt mở lòng bàn tay ra, kiếm linh xuất hiện trong tay hắn.
Khi nhìn thấy kiếm linh này, sắc mặt bốn người Âm Mộc Xuân đều thay đổi.
Diệp Huyên có mạnh hay không, bọn họ không dám chắc, nhưng mà thanh kiếm này thật sự không đơn giản!
Thoạt nhìn kiếm này là thuộc cấp bậc Phá Đạo Cảnh!
Chẳng lẽ người trước mắt là một cao thủ Phá Đạo Cảnh?
Bốn người Âm Mộc Xuân nghĩ đến đây, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Âm Mộc Xuân nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta do dự nói: “Rốt cuộc… rốt cuộc các hạ là ai?”
Diệp Huyên không trả lời, hai mắt chậm rãi nhắm lại: “Tri Mệnh, đợi lát nữa cô nhân lúc hỗn loạn mang Hoàng Tuyền thánh thủy kia rời đi.
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi thì sao?”
Diệp Huyên nói: “Tự ta có cách thoát thân!”
Diệp Tri Mệnh còn muốn nói thêm điều gì, Diệp Huyên chợt khẽ nói: “Nhờ cả vào cô!”