Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Vậy chẳng lẽ cứ ngồi đợi như vậy? Lẽ nào Đạo Kinh sẽ tự động rơi vào tay cô à?"
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Diệp cô nương, ta cảm thấy chúng ta có thể liều mạng được".
"Bây giờ ngươi nên cố gắng tăng cường thực lực của bản thân đi!"
Diệp Huyên cười: "Âm phủ sẽ cho ta thời gian sao?"
Diệp Tri Mệnh thấp giọng thở dài.
Âm phủ sẽ không cho Diệp Huyên thời gian!
Diệp Tri Mệnh lại nói: "Ngươi có thể bảo Mộ Niệm Niệm đi theo chúng ta!"
"Diệp cô nương, cô muốn lợi dụng Niệm tỷ à?"
Diệp Tri Mệnh trầm mặc.
Nàng ta đúng là vẫn không dám có ý đồ gì với Mộ Niệm Niệm, người phụ nữ kia còn nham hiểm hơn so với Diệp Huyên!
Nghĩ tới đây, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, nàng ta nghĩ đến một câu: Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.
Hai tỷ đệ này thật sự là cực phẩm của nhân gian!
Một thích lừa, một thích láo!
Một bên thực lực cực kỳ mạnh mẽ, một bên da mặt cực kỳ dày...
Thực lực của Mộ Niệm Niệm cộng thêm sự không biết xấu hổ của Diệp Huyên, quả thật là vô địch nhân gian!
Diệp Huyên đột nhiên cười nói: "Thôi! Diệp cô nương không muốn thì cứ ở lại đây đi! Ta đi một mình!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Ngươi quen Âm phủ lắm à?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Chưa quen, nhưng đi dạo một lần là quen ngay!"
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: "Ngươi đúng là nhân tài!"
"..."
"Ta đi với ngươi!"
Diệp Huyên cười ha ha, sau đó ôm chặt lấy Diệp Tri Mệnh: "Diệp cô nương là tốt nhất!"
Diệp Tri Mệnh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Đừng ôm ta!"
"Diệp cô nương, ta có quà cho cô!"
"Cái gì?"
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, một hình nhân gỗ xuất hiện trong tay hắn, người gỗ nhỏ này được đúc y hệt Diệp Tri Mệnh.
Diệp Huyên đưa người gỗ nhỏ cho Diệp Tri Mệnh: "Diệp cô nương, cho cô đó!"