Diệp Huyên tròn mắt khó hiểu: “Là sao?"
Diệp Tri Mệnh: “Cảm ơn ngươi đánh giá ta cao như vậy”.
Hắn lắc đầu cười: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Diệp Tri Mệnh: “Tìm Di Tôn, bảo ông ta đưa chúng ta thêm nhiều kinh văn nữa”.
Diệp Huyên cau mày: “Ông ta sẽ cho sao?"
Diệp Tri Mệnh: “Không cho thì đánh!"
Diệp Huyên: “...”
Diệp Tri Mệnh lại nói: “Nếu ta đoán không sai thì Tu Di Thần Quốc và vùng Cực Lạc chắc chắn đang tìm cách liên hệ với Âm phủ. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Diệp Huyên đặt quyển kinh Phật xuống, đứng dậy rời khỏi đại điện, vừa khéo thấy Di Tôn ở ngoài.
Hắn đi đến, nói: “Đại sư, ta đã đọc hết kinh Phật rồi, có nơi nào còn nữa không?"
Di Tôn nhìn hắn: “Có, nhưng đó là điển tàng của Phật gia ta, không thể cho người ngoài...”
Diệp Huyên bỗng tung quyền.
Ruỳnh!
Một tòa bảo tháp ở xa bỗng nát vụt.
Cả vùng Cực Lạc kinh hãi.
Diệp Huyên: “Ta muốn tu Phật, cho ta kinh Phật ngay!"
Di Tôn trầm giọng hỏi: “Diệp công tử... Ngươi có bệnh đúng không?"
Tu riết đến ghiền luôn sao?
Thật ra Di Tôn không ngờ rằng Diệp Huyên sẽ yên lặng ở lại đây xem kinh Phật nhiều ngày như thế!
Khoảng thời gian này, mỗi này ông ta đều sẽ đến đây, mà Diệp Huyên cũng thật sự đang đọc kinh Phật, ngoài ra thì không làm gì khác cả.
Ông ta không khỏi thấy nghi ngờ, chẳng lẽ tên này thật sự chỉ đến để học Phật pháp ư?
Không hợp lý lắm!
Lúc này, Diệp Huyên cười hì hì: “Đại sư, ông cho hay là không?”
Di Tôn thôi suy nghĩ, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, sắc mặt nặng nề: “Diệp công tử, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Diệp Huyên ngưng cười, chắp hai tay: “Đại sư, ta chỉ muốn học Phật pháp thôi, thật đấy!”
Di Tôn nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên nghiêm túc nói tiếp: “Nếu đại sư không tin, ta có thể thề với Phật tổ các triều đại, nếu những gì ta nói là giả, Phật tổ các triều đại…”
Di Tôn đột nhiên ngắt lời Diệp Huyên: “Diệp công tử, lão nạp thấy không hiểu, cậu dựa vào cái gì mà thề với Phật tổ các triều đại, sao cậu không thề với bản thân mình đi?”
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra: “Đại sư, ông xem, ta đã đạt tới Linh Minh Kiến Tính, cũng xem như đệ tử của Phật gia rồi!”
Khoé miệng Di Tôn giật giật: “Diệp công tử, cậu không phải đệ tử Phật gia!”