Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Nếu thi triển ở bên ngoài, một chiêu ấy thôi đã đủ để hủy diệt ngàn vạn sinh linh”.
Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Tri Mệnh: “Cho dù là thời điểm nào đi nữa, đối xử tốt với vũ trụ đều là hành động đúng đắn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Tri Mệnh trả Đạo Kinh lại cho hắn: “Ta đã xem xong”.
Diệp Huyên nhận lấy: “Có cảm nhận gì không?’
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Nó ẩn chứa đại đạo vũ trụ. Như ông lão kia từng nói, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ thành tai họa”.
Diệp Huyên cười: “Diệp cô nương có thu hoạch được gì không?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Có một chút cảm ngộ, nhưng không giúp ích gì nhiều cho ta”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao?”
Diệp Tri Mệnh không nói gì, nhưng Diệp Huyên lại hiểu.
Vì sao Đạo Kinh không giúp ích gì cho nàng ta? Vì nàng ta mạnh!
Tựa như Mạc Niệm Niệm vậy, nàng cũng đã rất mạnh rồi nên Đạo Kinh chắc chắn cũng sẽ không mang lại nhiều lợi ích.
Diệp Huyên chợt cảm thấy xấu hổ, tự hỏi vì sao các cô gái mình gặp được đều là mạnh đến biến thái thế này?
Diệp Tri Mệnh khẽ nói: “Ta muốn đi tìm quyển Vận Mệnh kia”.
Diệp Huyên: “Quyển thứ tư sao?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Bên trong hẳn là có thứ ta muốn”.
Diệp Huyên: “Cô có biết nó ở đâu không?’
Diệp Tri Mệnh do dự rồi lắc đầu: “Không, nhưng ta khẳng định nó sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi”.
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Diệp Tri Mệnh lạnh nhạt đáp: “Hỏi nhiều vậy làm gì?”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Tri Mệnh tiếp tục: “Dù sao ta suy tính ra chính là thế đấy”.
Diệp Huyên tỏ vẻ hiếu kỳ: “Cô còn biết đoán mệnh sao?”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Biết một chút”.
Diệp Huyên vội chỉ vào bản thân: “Vậy cô tính giúp xem mệnh ta thế nào?”
Diệp Tri Mệnh nhìn lướt qua hắn: “Ta không xứng đoán mệnh của ngươi”.