truyện đệ nhất kiếm thần Chương 462: Kiếm Hoàng! Tám người nhanh chóng đi tới trước long ỷ, ông lão áo xám quay đầu nhìn Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý vẫn không ra tay. Thấy cảnh này, ông lão áo xám yên tâm hơn, vì bây giờ dù Liên Vạn Lý có ra tay cũng không kịp nữa rồi! Mấy người bên cạnh ông ta đủ để ngăn chặn Liên Vạn Lý, mà ông ta chỉ cần chưa đến nửa giây là có thể giết chết Diệp Huyên! Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên đang nằm trên long ỷ đột nhiên mở hai mắt ra. Vụt vụt! Hai tia kiếm quang như tia chớp bắn ra từ trong hốc mắt của hắn! Biến cố đột nhiên xảy ra khiến sắc mặt ông lão áo xám thay đổi, ông ta vốn dĩ đang đặt hết sự chú ý lên người Liên Vạn Lý, vì vậy hoàn toàn không ngờ Diệp Huyên đột nhiên tấn công. Dưới tình huống này, ông ta chỉ có thể dùng hai tay che điểm yếu trên người mình theo bản năng. Vụt vụt! Hai tia kiếm quang chém thẳng lên cánh tay của ông ta, ông ta thừa dịp lùi về sau, hy vọng kéo dài khoảng cách với Diệp Huyên, nhưng thanh phi kiếm lại nhanh hơn ông ta, chớp mắt một cái đã xuyên qua giữa lông mày. Xung quanh trở nên yên tĩnh! Ánh mắt của mọi người dời sang long ỷ từ trên người Liên Vạn Lý! Diệp Huyên ngồi trên long ỷ, đôi mắt đã nhắm lại, mà quanh người hắn lại tản ra kiếm ý màu đen. Diệp Huyên tỉnh rồi! Mọi người lập tức đề phòng! Mấy cao thủ Vạn Pháp Cảnh trước mặt Diệp Huyên cũng đều lùi về sau, đứng cách xa Diệp Huyên. Kiếm Hoàng! Diệp Huyên bây giờ đã là Kiếm Hoàng rồi, có thể tập hợp uy thế của thiên địa, của không gian! Nói theo góc độ nào đó thì Diệp Huyên đã tương đương với Vạn Pháp Cảnh rồi! Nếu không có chênh lệch giữa cảnh giới, những người cùng cấp đang có mặt không có một ai là đối thủ của Diệp Huyên cả! Lúc này, một giọng nói vang lên trong đám người: “Kiếm ý của hắn khá rối loạn, hơi thở sa sút, rõ ràng tình trạng thương tích vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Lúc này nếu mọi người còn không ra, ai cũng nghi ngờ lẫn nhau, rụt rè sợ hãi, thì mọi người chỉ có thể đợi từ từ bị hai người bọn họ đùa đến chết thôi”. Liên Vạn Lý cách đó không xa nhìn vào trong đám người, nàng ta nhíu chặt mày, vì nàng ta không hề nhìn thấy người nói chuyện! Mà lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Cùng nhau ra tay, dù hai người bọn họ có giỏi đến mức nào cũng sẽ chết chắc! Nhà họ Tư Đồ, nếu các người không dẫn đầu, e rằng nợ máu của nhà họ Tư Đồ sẽ không có cơ hội báo nữa đâu!” Nghe vậy, bảy cao thủ Vạn Pháp Cảnh của Nhà họ Tư Đồ nhìn nhau, một giây sau, bọn họ cùng xông về phía Diệp Huyên! Nhìn thấy có người dẫn đầu, những người còn lại bỗng không kiêng sợ gì nữa, lập tức cùng xông lên! Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long đi tới trước mặt Diệp Huyên, nhìn đám người xông lên, mặt nàng ta không chút cảm xúc. Bảy Vạn Pháp Cảnh đi ở phía trước, khí thế của bọn họ áp đảo về phía Diệp Huyên và Liên Vạn Lý tựa như thác lũ. Người chưa tới, thế tới trước! Liên Vạn Lý hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cần bao lâu!” “Một canh giờ!”, Diệp Huyên đáp. “Đợi chết đi!” Nói xong, nàng ta xoay người muốn đi. Diệp Huyên vội sửa lời: “Nửa canh giờ!” Liên Vạn Lý xoay người lại, bổ đao Thanh Long trong tay về phía trước: “Thanh Long Phá!” Dứt lời, một tia đao khí màu xanh dài hơn trăm trượng bổ mạnh xuống từ trong không trung, trông đao khí có Thanh Long Chi Hồn ngẩng đầu rít gào! Đao khí này vừa xuất hiện, khí thế của bảy Vạn Pháp Cảnh lập tức tan thành mây khói. Cùng lúc đó, đao khí mạnh mẽ đẩy bảy người trước mặt nàng ta lùi lại hơn trăm trượng, phải nói là sau khi nhận ra đao khí này, bảy người đều chủ động lùi về sau! Tạm thời tránh đi! Khoảnh khắc đó, bảy người gần như không hẹn mà cùng đưa ra quyết định này! Những người còn lại xông tới thì không có năng lực phản ứng như bọn họ, đao khí chém xuống… Ầm! Mặt đất lập tức nứt ra, mười mấy người thoáng chốc bị đao khí này nuốt chửng, mắt đất còn xuất hiện một khe hở sâu mười mấy trượng… Uy lực một đao cực kỳ đáng sợ! Lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tàn ảnh bay lên từ trong đám người! Ngự Pháp Cảnh! Liên Vạn Lý híp hai mắt, vung đao bổ về phía trước, nhưng một đao này lại bị một ngón tay ngăn cản! Ngón tay kia chặn lưỡi đao lại, chứ không phải sống đao! Ngự Pháp Cảnh chân chính! Liên Vạn Lý híp mắt, tay phải đột nhiên đè xuống dưới, tàn ảnh kia lập tức lùi lại khoảng một trưởng, nhưng một giây sau, người này tiến lên một bước, hai tay giữa lại đao Thanh Long trong tay nàng ta, cùng lúc đó, một tàn ảnh không báo trước xuất hiện sau lưng nàng ta. Ngự Pháp Cảnh chân chính! Hai Ngự Pháp Cảnh chân chính! Hơn nữa còn là sát thủ hàng đầu! Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc này, Liên Vạn Lý dứt khoát buông đao Thanh Long ra, vung ngang tay trái, vào lúc nàng ta ra tay, một tia ánh sáng lạnh chém xuống từ bả vai trái của nàng ta. Phập! Cánh tay trái của Liên Vạn Lý lập tức bay ra ngoài, nàng ta thừa cơ hội này tránh sang một bên, trong lúc đó, máu tươi trên vai trái nàng ta phun ra tạo thành một đường cung tuyệt đẹp… Sau khi dừng lại, Liên Vạn Lý nhìn vai trái của mình, nơi đó đã trống không, nàng ta đờ người ta. Lúc này, hai cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cách đó không xa lập tức muốn ra tay với Diệp Huyên, nhưng tiếng rồng ngâm lại vang lên từ bên cạnh. Hai người quay đầu lại nhìn về phía Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long bằng tay phải, đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta xoay người nhìn hai tên Ngự Pháp Cảnh chân chính kia: “Ta đã nói tranh thủ nửa canh giờ cho hắn, cho nên nửa canh giờ này, một giây cũng không thể thiếu!” Máu trên vai trái của nàng ta vẫn đang chảy! Chương 463: Ngự Pháp Cảnh chân chính! Tay phải Liên Vạn Lý cầm đao Thanh Long, mũi đao lê dưới đất, trên thân đao có tiếng rồng ngâm khe khẽ. Nàng ta cứ thế đứng trước mặt Diệp Huyên, một bước cũng không nhường! Trước mặt Liên Vạn Lý là một ông lão, tóc lão bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sắc bén như đao. Cách chỗ ông lão không xa là một người mặc áo đen, hai chân gã ta lơ lửng trong không trung, mặc đồ đen, nhìn không rõ tướng mạo, hơi thở cũng không có, như không hề tồn tại vậy! Ngự Pháp Cảnh chân chính! Cao thủ thế này đừng nói là ở Thanh Châu, dù là ở Trung Thổ Thần Châu cũng có thể xem là cao thủ hàng đầu! Ông lão tóc trắng quan sát Liên Vạn Lý, nhẹ giọng nói: “Ai cũng bảo yêu nghiệt đứng đầu Thanh Châu là An Lan Tú kia, nhưng thật ra ngươi cũng không thua kém gì nàng ta, chỉ là ngươi giấu quá kỹ thôi. Nếu không nhờ hai chúng ta liên thủ, muốn chém đứt một tay của ngươi cũng khó lắm!” Liên Vạn Lý nhìn hai người, cười nói: “Không ngờ lại điều động cả hai vị Ngự Pháp Cảnh chân chính đến! Xem ra các ngươi có hơi sợ hãi nhỉ!” Ông lão tóc trắng nhẹ giọng nói: “Người nọ còn trẻ mà đã là Kiếm Hoàng, thiên phú thế này, thật ra nhà họ Tư Đồ ta không đến nỗi sợ. Nhưng vì tránh rủi ro, lúc này vẫn nên tiêu diệt hắn trước thì ổn hơn”. Nhà họ Tư Đồ! Liên Vạn Lý nhìn ông lão tóc trắng, sau đó quay đầu nhìn về phía người mặc áo đen bên cạnh lão: “Có thể che giấu hơi thở đến mức này, có lẽ các hạ là người của Thế giới ngầm! Đến nay, bản vương còn cho rằng Thế giới ngầm các ngươi hoàn toàn mai danh ẩn tích rồi, không ngờ các ngươi là đang đợi thời cơ, muốn giết chết Diệp Huyên!” Người mặc áo đen nói: “Liên cô nương, ta biết cô không đơn giản, hai người chúng ta cũng không muốn đối địch với cô, mục tiêu của chúng ta chỉ là Diệp Huyên này thôi. Nếu cô rời đi, hai chúng ta sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu lại lo chuyện bao động thì đừng trách chúng ta không khách sáo!” Chỉ vì Diệp Huyên! Liên Vạn Lý xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Sớm biết ngươi là kẻ thù của nhiều người như vậy đã không hợp tác với ngươi! Lần này bản vương thiệt thòi lớn rồi!” Nói xong, nàng ta xoay người nhìn về phía người mặc áo đen và ông lão tóc trắng: “Tục ngữ nói một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, bản vương và hắn… À, bản vương và hắn không có quan hệ gì, không có quan hệ gì cả…” Nói đến đây, hình như nàng ta hơi thẹn quá hóa giận, xách đao Thanh Long xông về phía hai người kia. Ông lão tóc trắng híp mắt lại: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Dứt lời, lão vung ống tay áo. Ầm! Mặt đất lập tức nhô lên, nháy mắt nhấn chìm Liên Vạn Lý tựa như sóng biển. Lúc này, một thanh trường đao phá không bay lên từ dưới đất, đao chưa đến thì một tia đao khí đã bắn nhanh ra, chém thẳng về phía ông lão tóc trắng! Sắc mặt ông lão tóc trắng lạnh như sương sớm, khi đao khí kia bay đến đỉnh đầu lão, lão nhẹ nhàng giơ tay phải về phía trước, phất một cái. Trong nháy mắt, không gian trước mặt lão chấn động như sóng cuộn, còn đao khí của Liên Vạn Lý thì lập tức bị bóp chẹt, sau đó biến mất… Ngự Pháp Cảnh chân chính! Vạn Pháp Cảnh chân chính có thể sử dụng không gian, nhưng lại không thể thay đổi không gian, còn Ngự Pháp Cảnh có thể vặn vẹo vạn vật, cũng có thể vặn vẹo không gian, nhưng lại không thể thay đổi kết cấu của không gian! Còn Ngự Pháp Cảnh chân chính đã không chỉ có thể vặn vẹo không gian nữa, mà còn có thể thay đổi kết cấu không gian. Ba cảnh giới, mỗi cảnh giới đều có khác biệt về bản chất! Mà sự khác biệt này thường rất khó vượt qua. Càng đi lên, khiêu chiến vượt cấp càng khó! Lúc này, đao khí của Liên Vạn Lý đã hoàn toàn bị bóp méo, sau đó bị ông lão thay đổi kết cấu không gian, lợi dụng không gian làm nó tan biến! Sau khi đao khí biến mất, Liên Vạn Lý đột nhiên xuất hiện trên đầu ông lão, sắc mặt ông lão không chút cảm xúc đánh ra một quyền. Một quyền vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa thần thông pháp tắc thủ đoạn thần bí! Không gian chỗ Liên Vạn Lý đột nhiên rung lên, một giây sau, cả người nàng ta bị đánh bay, bay thẳng đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta vừa rơi xuống đất, mặt đất dưới chân rung lên dữ dội, nền đất mấy trăm trượng xung quanh nứt ra, cực kỳ đáng sợ! Nhưng Liên Vạn Lý đột nhiên biến mất, một giây sau, một thanh trường đao phá không xuất hiện trước mặt ông lão tóc trắng, trên thân đao có một con thanh long trợn mắt rít gào. Vẻ mặt ông lão tóc trắng không chút cảm xúc, bước về phía trước một bước, tay phải cũng chỉ ra. Theo ông ta thấy, cái chỉ này hoàn toàn có thể đỡ được một đao! Đao chém xuống! Oành! Ông lão tóc trắng lập tức bị đánh lùi xa mười trượng, sau khi dừng lại, mặt đất phía sau ông lão lập tức đổ nát trở thành một hố sâu mấy trượng! Cùng lúc đó, hai ngón tay kia cũng đã vỡ vụn! Sắc mặt ông lão tóc trắng cực kỳ u ám, lão ngẩng đầu nhìn Liên Vạn Lý, trong mắt dâng trào sát khí: “Xem ra đã đánh giá thấp ngươi, ngươi thành công chọc giận lão phu rồi đấy! Yên tâm, lão phu sẽ không giết ngươi, lát nữa lão phu sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Dứt lời, lão xông về phía trước, phía sau bản thể của lão xuất hiện những tàn ảnh như biến thành thực thể! Tốc độ nhanh đến cực hạn! Liên Vạn Lý trước mặt Diệp Huyên cong môi, nụ cười hơi dữ tợn, nàng ta đột nhiên nhảy một cái, bổ đao trong tay xuống: “Chém!” Ầm! Khí thế ngút trời bay ra từ trong đao Thanh Long, cùng lúc đó, một con thanh long thoát khỏi đao Thanh Long, biến thành đao mang chém xuống. Chương 464: Tháp Giới Ngục xuất hiện! Lúc này, ông lão cũng đã đến! Ầm! Tiếng nổ vang động trời xuất hiện, sau đó, hai bóng người cùng lùi nhanh về phía sau! Sau khi lùi mấy chục trượng, ông lão tóc trắng dừng lại, còn Liên Vạn Lý thì lùi thêm mấy trượng nữa! Nàng ta vừa mới dừng lại, một vệt máu đã chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng. Mà trên vai trái của nàng ta vẫn còn đang chảy máu, lúc này nàng ta cực kỳ không ổn, vai trái bị thương, cộng thêm vết thương bây giờ, có thể nói là tổn thương càng thêm tổn thương. Nàng ta là Vạn Pháp Cảnh chân chính, nhưng dù thế cũng khó mà vượt cấp giết chết một Ngự Pháp Cảnh chân chính! Đương nhiên nếu không phải lúc đầu bị hai người liên thủ làm đứt một cánh tay thì nàng ta có thể muốn thử một lần, nhưng tỉ lệ thắng không lớn! Xa xa, ông lão tóc trắng nhìn xuống người mình, quần áo trước ngực lão đã bị rách, nơi đó có một vết đao, không sâu, chỉ bị rách da! Thấy cảnh này, sắc mặt ông lão cực kỳ u ám. Người mặc áo đen cách đó không xa lên tiếng: “Cùng nhau liên thủ, tránh xảy ra biến cố!” Ông lão do dự một lúc, sau đó gật đầu. Rõ ràng lão cũng không muốn có biến cố gì khác nữa! Lúc này, chỗ dựa lớn nhất của Diệp Huyên không có ở đây, là thời điểm tốt nhất để giết chết hắn! Hai người nhanh chóng xông về phía Liên Vạn Lý và Diệp Huyên. Lúc này, bọn họ đều không nương tay, muốn giết chết bằng một đòn! Giết Liên Vạn Lý trước, sau đó giết Diệp Huyên! Ở phía xa, Liên Vạn Lý cùng cầm đao Thanh Long muốn xông ra ngoài, lúc này, một bàn tay đột nhiên giữ nàng ta lại. Liên Vạn Lý quay đầu, Diệp Huyên đã đứng lên, hắn kéo Liên Vạn Lý ra phía sau, cho nàng ta ngồi xuống long ỷ, Liên Vạn Lý nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Tay của bản vương không còn nữa! Rất khó chịu!” Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta giết bọn họ, trút giận cho cô!” Nói xong, hắn xoay mặt về phía người mặc áo đen và ông lão tóc trắng. Một đánh hai? Không có khả năng! Diệp Huyên hiểu rất rõ điều này, với thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn không thể đánh thắng hai người trước mặt, đánh một người cũng tốn sức! Hai người càng ngày càng gần… Lúc này, một tòa tháp nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện ở giữa lông mày Diệp Huyên, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, ngũ quan của Diệp Huyên lập tức trở nên vặn vẹo! Tháp Giới Ngục! Cô gái bí ẩn từng nói hắn đừng tùy tiện sử dụng tháp Giới Ngục, đặc biệt là tình huống không có đạo tắc. Nhưng lúc này, hắn không thể không liều mạng! Liều mạng, có lẽ còn có một cơ hội nhỏ nhoi, không liều mạng, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có! Vào khoảnh khắc tháp Giới Ngục xuất hiện, bầu trời chợt tối lại, một hơi thở nặng nề lập tức bao phủ xung quanh… Trong phút chốc, tất cả mọi người xung quanh như rơi vào luyện ngục không kẽ hở… Cùng lúc đó, trên đầu bọn họ xuất hiện một chữ “Tù” đen như mực.