*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.An Lan Tú: “Nhất định!"
Tiểu Thất liếc xéo hắn: “Nhanh hơn ngươi là cái chắc!"
Diệp Huyên: “...”
Trương Văn Tú đi đến trước mặt hắn: “Phải cẩn thận”.
Diệp Huyên: “Yên tâm, khi nào đạt đến Độn Nhất Cảnh, ta sẽ trở lại ngay. Ta đã từng hứa sẽ cùng đồng sinh cộng tử cùng vũ trụ Ngũ Duy mà”.
Trương Văn Tú gật đầu: “Được”.
Đến đây, Diệp Huyên quay sang nhìn trụ trì: “Trụ trì đại sư, chúng ta đi thôi”.
Ông ta gật đầu: “Được”.
Không lâu sau, bọn họ đã biến mất cuối vũ trụ.
Tiểu Thất bỗng thốt lên: “Mấy con lừa trọc này sẽ không giở trò gì chứ?"
Quan Âm: “Chắc chắn sẽ có”.
Thấy mọi người nhìn sang, ả ta nói: “Bọn họ có thể giúp Diệp Huyên đột phá ngay tại đây, nhưng lại một hai muốn hắn phải đến Cổ Tự, chắc chắn là có mưu đồ gì”.
Nghe vậy, trong mắt các cô gái đều hiện lên vẻ lo âu, lại nghe Quan Âm nói.
"Đừng lo, chiêu trò của hắn còn ghê gớm hơn nhiều, Cổ Tự không được lợi lộc gì đâu”.
Mọi người: “...”
...
Diệp Huyên theo nhóm người trụ trì đi đến Lục Duy.
Chỉ trong chốc lát, họ đã đến dưới Thần Sơn. Trụ trì không trực tiếp tiến vào Cổ Tự mà dẫn bọn họ chậm rãi đi lên.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Trụ trì, không phải có quy định không cho người ngoài đặt chân vào Cổ Tự sao?"
Ông ta mỉm cười: “Có thể có ngoại lệ”.
Diệp Huyên cười cười rồi ngẩng đầu lên. Hắn quả thật vẫn có chút hiếu kỳ với Cổ Tự.
Ai cũng nói đó là một nơi thần bí vô cùng, hắn muốn xem rốt cuộc là thần bí chỗ nào.
Một hồi sau, khi họ đi đến lưng chừng núi, trụ trì bỗng cất tiếng: “Diệp công tử có hứng thú với Phật pháp không?"
Phật pháp ư?
Giọng tầng chín bỗng vang lên trong đầu: “Ê tiểu tử, ông ta muốn ngươi đi làm hòa thượng đấy, ha ha...”
Diệp Huyên chỉ mỉm cười hỏi lại: “Đại sư, Phật pháp là gì?"