Sở dĩ trước đó hắn có thể đỡ được một đao kia là nhờ có bảo giáp, nhưng hiện nay hắn đã không còn nữa.
Lão tăng có lòng tin vào một đao này.
Đúng lúc ấy, kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên bỗng biến mất, thay vào là một thanh huyết kiếm.
Chính là thanh được người áo xanh để lại – Kiếm Linh!
Nó hóa thành một tia sáng đỏ nhập vào giữa mày Diệp Huyên.
Ruỳnh!
Chỉ trong chốc lát, một chút lý trí cuối cùng nơi đáy mắt hắn đã triệt để biến mất, đưa hắn vào trạng thái Phong Ma hoàn toàn.
Ầm!
Một luồng khí tức huyết mạch cuồn cuộn phóng lên trời cao, chấn động vũ trụ.
Giữa hai trạng thái bán Phong Ma và Phong Ma hoàn toàn có sự khác biệt một trời một vực.
Sau khi tiến vào trạng thái sau, khí tức và sức mạnh của Diệp Huyên tăng vọt trong nháy mắt. Lệ khí và sát ý khổng lồ càn quét bốn phía, chỉ trong phút chốc đã lấp đầy vũ trụ.
Sau đó, hắn giơ kiếm lên, chém xuống ngay vào đao của lão tăng.
Uỳnh!
Dưới ánh nhìn chăm chú của những người khác, ông ta tức tốc lùi lại hơn nghìn trượng.
Kiếm quang màu máu kia không tản đi mà vẫn còn tụ tập phía trên Giới Đao.
Đúng lúc ấy, Giới Đao bỗng tỏa ra một luồng sức mạnh bí ẩn – Phật pháp.
Nó vốn có thể thanh lọc sát ý và lệ khí, nhưng lại không thể nào xua tan hai thứ trên ẩn giấu trong kiếm khí.
Bởi chúng đến từ huyết mạch.
Lão tăng dùng hai tay cầm đao, kèn cựa chống lại kiếm khí màu đỏ của đối thủ. Khi Diệp Huyên đang muốn ra tay thì lại có một tiếng chuông ngân vang từ chân trời.
Chuông Tiên Đạo!
Mạc Đạo lại ra tay!
Diệp Huyên bỗng quay phắt lại, vung kiếm chém ra.
Xoẹt!
Một luồng sức mạnh quỷ dị bị chém vỡ.
Thấy vậy, nhóm Lý Miện và Mạc Đạo đồng thời biến sắc.
Diệp Huyên này mạnh đến vậy sao?
Lý Miện bỗng nói: “Là thanh kiếm kia”.