Nếu như vậy, nàng ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử gia tộc!
<
Lúc này, Diệp Huyên chợt nói: “Thiên Mạt cô nương, tại sao cô và ta song tu, huyết mạch chúng ta sẽ được mạnh thêm?”
Thiên Mạt lạnh nhạt nói: “Huyết mạch bổ sung!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
Thiên Mạt liếc nhìn Diệp Huyên, không nói.
Diệp Huyên khẽ cười, sau đó nói: “Thiên Mạt cô nương, cô biết Đế Tộc và gia tộc Ma Đạo không?”
Thiên Mạt thờ ơ: “Người Đạo giới ai lại không biết?”
Diệp Huyên hỏi: “Gia tộc họ Thiên cô ở Đạo giới so với bọn họ thì thế nào?”
Vẻ mặt Thiên Mạt vô cảm, không nói gì.
Diệp Huyên đang định hỏi thì đột nhiên Thiên Mạt lại nói: “Hết rồi! Nhiều năm trước đã biến mất khỏi Đạo giới rồi!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Vậy Thiên Mạt cô nương tại sao lại đến vũ trụ Ngũ Duy này?”
Thiên Mạt lạnh giọng nói: “Liên quan đến ngươi sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm, Thiên Mạt cô nương là chạy lánh nạn mà đến rồi! Nếu gia tộc cô thất thế, chắc chắn ở Đạo giới không an toàn, trốn xuống đây, có lẽ còn có cơ hội phục hưng gia tộc, đúng không?”
Thiên Mạt cười lạnh: “Ngươi đoán tiếp đi!”
Diệp Huyên nói: “Có muốn đánh lại Đạo giới không?”
Thiên Mạt nhíu mày: “Ngươi đang giễu cợt ta sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Thiên Mạt cô nương có thể không biết, Đạo giới bây giờ là kẻ thù của ta!”
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi đã làm gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Nghe nói Đạo giới có một kỳ thư là “Đạo Kinh”, thứ đó nằm trong tay ta!”
“Không thể nào!”
Âm thanh Thiên Mạt đột nhiên to hơn: “Kỳ thư đó sao có thể trong tay ngươi? Diệp Huyên, có phải ngươi song tu nhiều quá, não không bình thường không?”
Diệp Huyên: “…”
Như phát hiện mình nói lỡ lời, Thiên Mạt hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Diệp Huyên nói: “Cô biết Diệp Thanh Tri không?”
Thiên Mạt trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói với ta là hắn trốn đến chỗ này rồi”,
Diệp Huyen gật đầu: “Đúng vậy! Hắn đem theo một thư phòng trốn đến đây, mà bây giờ, thư phòng kia ở trong tay ta!”
Thiên Mạt nhìn Diệp Huyên chằm chằm.
“Nếu lời ngươi nói là thật, thì ta rất tò mò, sao ngươi vẫn chưa chết nữa?”
Diệp Huyên chỉ vào tinh không.
Thiên Mạt nhíu mày: “Có ý gì?”
Diệp Huyên nói: “Bên trên có người!”
Thiên Mạt: “…”