Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có thêm một người cũng không sao, đúng không?”
A Tửu ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Nhưng vẫn luôn chỉ có hai người mà!”
Diệp Huyên tỏ vẻ khổ sở: “Vậy tỷ muốn đuổi ta đi sao?”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn về phía pho tượng, sau đó khóc to: “Sư phụ! Đệ tử thật khổ! Đầu tiên là bị linh vực đuổi giết, sau đó thì bị Lục Duy đuổi giết, bây giờ gặp sư phụ, vốn tưởng rằng đã tìm thấy chỗ dựa, nhưng sư tỷ lại muốn đuổi ta khỏi sư môn, số ta thật khổ quá!”
A Tửu đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta cũng đâu nói sẽ đuổi ngươi ra ngoài!”
Diệp Huyên vội vàng nhìn về phía A Tửu, A Tửu do dự một lát rồi nói: “Nhưng trên đảo vẫn luôn chỉ có hai người! Bây giờ…”
Diệp Huyên lại khóc to: “Sư phụ, ta thật thảm quá! Thật thê thảm quá hu hu…”
A Tửu trợn mắt há mồm, một lát sau, nàng ta cầm bình rượu lên uống một ngụm, sau đó nói: “Tiểu sư đệ này có hơi đáng sợ!”
Thấy Diệp Huyên vẫn còn khóc lóc, A Tửu chợt nói: “Ngươi ở lại đi!”
Diệp Huyên vội vàng dừng lại, hắn nhìn về phía A Tửu, cười hì hì: “Cảm ơn sư tỷ!”
A Tửu: “…”
Diệp Huyên cất kiếm đi, sau đó nói: “Sư tỷ, không phải tỷ muốn làm việc sao? Chúng ta đi làm việc trước đi!”
A Tửu gật đầu: “Suýt chút quên mất chuyện này rồi!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên vội vàng đuổi theo, chẳng mấy chốc, A Tửu đã dẫn Diệp Huyên tới trước một căn nhà trúc, Diệp Huyên phát hiện, bên trong trưng bày rất nhiều kiếm trúc.
A Tửu đi vào trong nhà trúc, Diệp Huyên cũng đi vào theo, hắn gặp được một người bên trong nhà trúc, một thứ người trắng như tuyết, trông rất giống thỏ, hơi thở rất yếu.
A Tửu đi tới trước mặt nó, nàng ta mở lòng bàn tay ra, vô số tử khí xuất hiện trước mặt nó, cảm nhận được tử khí, nó lập tức mở mắt ra, sau đó nhìn về phía A Tửu, A Tửu nói: “Hút đi!”
Nó chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng hít mũi, những tử khí kia lập tức bị nó hít vào mũi.
Diệp Huyên cất tiếng hỏi: “Sư tỷ, đây là Linh sao?”
Sư tỷ!
A Tửu hơi sửng sốt, rõ ràng nàng ta vẫn còn chưa quen với sư đệ mới nhận này. Nhưng nàng cũng không phủ nhận, gật đầu: “Là linh mạch, linh mạch của đảo Trích Tiên!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Sao nó lại yếu thế?”
A Tửu nói: “Sau khi mấy tên ngu xuẩn Quan Thánh kia nuốt chửng Linh của Linh Vực, những Linh còn lại cũng bị ảnh hưởng, bây giờ linh khí của Linh Vực đang biến mất với tốc độ rất nhanh. Rất nhiều Linh đều bị ảnh hưởng!”
Lúc này, Diệp Huyên nhớ đến Thiên Đạo!
Nếu Thiên Đạo xảy ra vấn đề, e rằng vũ trụ Ngũ Duy cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn!
Chẳng mấy chốc, Linh kia đã hấp thụ hết tử khí, sau khi hấp thụ xong, rõ ràng trạng thái của nó đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn còn hơi yếu.
Linh ngẩng đầu nhìn về phía A Tửu, ra vẻ đáng thương.
A Tửu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên đi tới trước mặt nó, rõ ràng Linh rất đề phòng, vội vàng lùi về sau, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Ta là người tốt!”
Linh đề phòng nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, rất nhiều tử khí xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa những tử khí đó đến trước mặt Linh, khi nhìn thấy những tử khí kia, Linh lập tức sáng mắt lên, nhưng nó vẫn kiêng dè Diệp Huyên, hơi không dám đến gần!
Diệp Huyên để tử khí ở trước mặt Linh, sau đó rụt tay về, Linh vội vàng nhào tới hấp thu những tử khí kia.
Diệp Huyên nhìn về phía A Tửu: “Sư tỷ, sao lúc trước tỷ không ngăn cản đám người Quan Thánh làm ra chuyện không có tính người kia thế?”
A Tửu lạnh nhạt đáp: “Ta đang bế quan, đến khi ta xuất quan thì bọn họ đã chết rồi!”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Nghe nói bọn họ đi tìm ngươi, sau đó bị ngươi giết chết!”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Không phải ta giết!”
A Tửu lại nói: “Trên người ngươi có đại nhân quả, là một chuyện phiền phức!”
Diệp Huyên nghiêm túc hỏi: “Sư tỷ có thể nhìn thấy nhân quả trên người ta ư?”
A Tửu nhìn Diệp Huyên, sau đó đáp: “Có thể!”
Diệp Huyên tỏ vẻ kích động!
Sư tỷ từ trên trời rơi xuống này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của mình nữa!
A Tửu chợt hỏi: “Vì sao Lục Duy muốn giết ngươi?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì bọn họ muốn cướp thư phòng của ta”.
A Tửu hơi nhíu mày: “Thư phòng?”
Diệp Huyên gật đầu: “Linh Vực cũng muốn cướp thư phòng của ta!”
A Tửu hỏi: “Có thể xem thử không?”
Diệp Huyên gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, thư phòng xuất hiện trong tay hắn.
A Tửu nhìn thư phòng trên tay Diệp Huyên, trong mắt chứa cảm xúc kỳ lạ.
Diệp Huyên hỏi: “Sao thế?”
A Tửu nhẹ giọng nói: “Thứ này không tầm thường, phải giữ cho kỹ!”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Nhưng có mấy người ở Lục Duy muốn cướp nó”.
A Tửu nói: “Giết!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Linh kia lại hút sạch những tử khí đó! Sau đó nó nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt không còn sự đề phòng như trước đây nữa, ngược lại còn có ý lấy lòng.
Diệp Huyên cười hì hì, sau đó lại lấy một trăm luồng tử khí ra đưa cho Linh.
Linh vội vàng bò đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó bắt đầu hấp thu.
Sau khi hấp thu tử khí xong, hơi thở trên người Linh ngày càng mạnh hơn.
Diệp Huyên nhìn về phía A Tửu: “Sư tỷ, người từ Lục Duy xuống muốn nhờ tỷ giết ta lúc trước vẫn còn ở đây chứ?”
A Tửu nói: “Ngươi ở lại đây, ta đi xem thử!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất.
Vũ trụ Lục Duy!
Diệp Huyên nhìn kiếm quang ở chân trời phía xa, trong lòng hơi nghi ngờ, rốt cuộc là thế lực gì muốn có thư phòng vậy?
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Linh, Linh đã nuốt chửng hết tử khí, mà nó lại đang nhìn hắn, trong mắt là vẻ lấy lòng.
Diệp Huyên hỏi: “Muốn nữa không?”
Linh kia gật đầu như gà con mổ thóc.
Diệp Huyên nhún vai: “Không còn nữa!”
Linh kia chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng cọ vào Diệp Huyên, ra vẻ lấy lòng.
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, cô bé xách Linh kia lên ném sang bên cạnh, khiến nó lăn một vòng…
Tiểu Linh Nhi nhìn Linh đang ngơ ngác, lạnh lùng nói: “Ngươi có vấn đề sao?”
Linh kia chớp mắt nhìn về phía Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi che đi tầm mắt của nó: “Muốn có tử khí à?”
Linh gật đầu.
Tiểu Linh Nhi chợt nổi giận: “Ngươi có biết mình đang hấp thụ tử khí như ăn cơm không hả?”
Diệp Huyên hiểu rồi!
Tiểu Linh Nhi ngại Linh hấp thụ quá nhiều tử khí!
Linh ngây thơ chớp mắt.
Tiểu Linh Nhi chợt đi tới trước mặt nó, sau đó nói với nó: “Muốn có tử khí, được thôi, nhưng ngươi phải làm việc!”
Nói xong, cô bé đưa Linh kia tiến vào trong tháp Giới Ngục.
Nét mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ, hình như Tiểu Linh Nhi quên mất Linh này không phải người của mình rồi!
Hắn không nghĩ nhiều nữa, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu lĩnh ngộ.
Kiếm niệm!
Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ chính là lĩnh ngộ kiếm niệm, để cảnh giới kiếm đạo của mình nâng lên một bậc.
…
Trong tinh không nào đó, một tia kiếm quang chém qua, sau đó, một cô gái xuất hiện.
Người đó chính là A Tửu!
A Tửu nhìn một vòng xung quanh, lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Bóng đen kia khàn giọng nói: “Hành động của các hạ khiến ta rất khó xử”.
A Tửu nhìn bóng đen: “Các ngươi là ai?”
Bóng đen kia hỏi: “Rốt cuộc điều gì khiến các hạ đột nhiên đổi ý vậy?”
A Tửu uống một ngụm rượu, sau đó đáp: “Tiền!”
Bóng đen kia hơi sửng sốt, lúc này, A Tửu phía xa chợt đâm một kiếm tới.
Nhất niệm nhất kiếm!
Chiêu kiếm này vô cùng nhanh, nhưng lại đâm vào không khí, không biết bóng đen kia đã lùi lại cả trăm trượng từ bao giờ!
A Tửu nhìn về phía bóng đen kia, lúc này, bóng đen dần trở nên hư ảo: “Các hạ sẽ hối hận!”
Nói xong, gã ta hoàn toàn biến mất.
A Tửu ngẩng đầu nhìn lên tinh không, sau đó xoay người rời đi.
A Tửu rời đi khoảng một khắc, bóng đen kia lại xuất hiện lần nữa.
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh bóng đen: “Ngươi hoạt động ở nơi này không thể để lộ thân phận, hiểu không?”
Bóng đen kia gật đầu: “Hiểu”.
Bây giờ dù là Ngũ Duy hay Lục Duy, không có thế lực nào dám đối mặt chính diện với Diệp Huyên cả.
Nhưng bọn họ có thể giở trò sau lưng!
…
Trong nhà trúc, Diệp Huyên vẫn còn ngồi lĩnh ngộ dưới đất.
Mà lúc này, sắc mặt hắn chợt thay đổi, vào khoảnh khắc mở mắt ra, một lực lượng huỷ thiên diệt địa chợt đánh vào nhà trúc…
Oanh!
Nhà trúc ầm ầm sụp đổ.
Đương nhiên Diệp Huyên không chết, hắn đã lùi lại cả trăm trượng, hắn nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Cô gái mặc váy đỏ, đôi môi đỏ như bôi máu tươi, trên vai vác một thanh đao, lúc này, nàng đang tò mò quan sát Diệp Huyên.
Thấy cô gái, Diệp Huyên thầm run rẩy, đây là cô gái dùng đao của đảo Trích Tiên!
Lúc này, cô gái lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Diệp Huyên nhìn nàng: “Diệp Huyên”.
Cô gái nhíu mày: “Chưa từng nghe thấy, sao ngươi lại ở trong nhà trúc của A Tửu!”
Diệp Huyên vừa định trả lời thì nàng ta lại nói tiếp: “Mà thôi! Chuyện này cũng không quan trọng!”
Dứt lời, nàng ta đột nhiên vung đao lên.
Xoẹt!
Không gian trước mặt Diệp Huyên nứt ra, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn vội vàng giơ kiếm lên đỡ.
Ầm!
Trong nháy mắt, hắn đã lùi lại cả nghìn trượng, lùi thẳng đến trên mặt biển, mà mặt biển trước mặt hắn xuất hiện một khe rãnh rất sâu, nước biển tách ra hai bên, dâng lên mấy trăm trượng.
Nét mặt Diệp Huyên nặng nề, cô gái này quá mạnh!
Nếu để đối phương chém mình một đao, chắc chắn mình sẽ không chịu nổi!
Xem ra còn phải nâng cao thân thể nữa!
Trong mắt cô gái ở phía xa lộ vẻ ngạc nhiên: “Ngươi vẫn chưa chết à!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái nhếch miệng cười: “Thêm một đao nữa!”
Dứt lời, nàng ta rút đao ra chém thêm phát nữa.
Vụt!
Một đao này khiến không gian trước mặt Diệp Huyên và cô gái sụp đổ, tựa như chém đôi cả thiên địa, vô cùng đáng sợ.
Trong mắt Diệp Huyên loé lên vẻ dữ tợn, hắn tiến lên một bước, ba loại Vực đồng thời xuất hiện.
Kiếm Vực, Tử Vực và Huyết Vực!
Trong khoảnh khắc ba loại Vực xuất hiện, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên tái nhợt, lúc này, một đao kia chém lên trên ba Vực của hắn, Diệp Huyên lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó, cơ thể của hắn có một lực lượng như dời sông lấp biển, như sắp nổ tung đến nơi!
Diệp Huyên không rảnh để tâm, hắn lại tiến lên một bước, cầm kiếm Thiên Tru bằng hai tay chém về phía trước.
Lúc này, hắn mượn lực của ba loại Vực.
Ầm!
Vào khoảnh khắc kiếm của Diệp Huyên chém xuống, một lực lượng thoáng chốc xuất hiện từ trong ba Vực của hắn, Diệp Huyên bay ra ngoài chừng mấy trăm trượng, sau khi dừng lại, thân thể của hắn lập tức nứt ra, không gian xung quanh trở nên hư ảo, sau đó bắt đầu sụp đổ.
Nhưng hắn đã ngăn lại được!
Cô gái ở phía xa quán sát Diệp Huyên: “Lại ngăn được rồi?”
Dứt lời, nàng tiến lên một bước, sau đó chém tới một đao.
Lần này, một đao rất nhẹ nhàng, như một làn gió ấm thổi qua, không có chút dao động năng lượng nào.
Diệp Huyên ở phía xa híp mắt lại, hắn biết, lần này dù là ba loại Vực cũng không đỡ được nữa.
Chẳng lẽ mình phải chết ở đây?
Nếu mình chết ở đây, Diệp Liên phải làm sao? A Mục phải làm sao? Mấy người An Lan Tú phải làm sao? Văn Tú phải làm sao?
Còn cả cô gái váy trắng nữa!
Mình đã đồng ý phải đi tìm nàng rồi!
Mình không thể chết!
Diệp Huyên chợt hét to, dục vọng muốn được sống khiến hắn rút kiếm ra chém một cái.
Một kiếm dưới muôn vàn suy nghĩ!
Kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên thoáng chốc trở nên hư ảo.
Lúc này, đao đã chém tới.
Một kiếm một đao rất nhẹ nhàng, quan trọng là đao dừng lại, nhưng Diệp Huyên vẫn không lùi bước!
Một kiếm đã chặn được đao của cô gái!
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Kiếm niệm”.
Dứt lời, nàng ta lại muốn ra tay một lần nữa, lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người đó, chính là A Tửu.
A Tửu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi lĩnh ngộ kiếm niệm rồi?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta không biết!”
Hắn cũng hơi ngạc nhiên với chiêu kiếm của mình khi nãy.
A Tửu nhìn Diệp Huyên, nét mặt trở nên kỳ lạ.
Trước đó, nàng ta chắc chắn Diệp Huyên không biết kiếm niệm! Mà mình vừa rời đi được một lúc, người này đã lĩnh ngộ được rồi?
Cái quái gì vậy?
A Tửu cầm bình rượu lên uống một ngụm, trong lòng cảm thấy rất bất công, phải biết rằng trước đây nàng ta phải tốn rất nhiều sức lực mới lĩnh ngộ được kiếm niệm đấy.
Mà người này cứ thế đã lĩnh ngộ được rồi!
Quá có vấn đề!
A Tửu nhìn Diệp Huyên: “So tài thử không?”
Lúc này, nàng ta muốn đánh người!
Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: “Không không!”
Hắn cảm nhận được lòng thù địch đến từ người phụ nữ trước mắt.
Lúc này, cô gái ở phía xa cất lời: “A Tửu, hắn là ai!”
A Tửu xoay người nhìn cô gái: “Sư đệ!”
Cô gái cau mày: “Sư đệ? Tỷ uống nhiều rượu giả quá rồi hả? Sư phụ tỷ đã chết mấy trăm năm rồi, tỷ lấy đâu ra sư đệ?”