*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: "Thượng chủ, mục đích của ngươi là gì? Tiêu diệt Thiên Đạo? Xưng bá Ngũ Duy?"
Thượng chủ cười: "Chẳng lẽ không được?"
Người đàn ông cười khẽ: "Ngũ Duy Kiếp đến, các ngươi đều phải chết!"
Thượng chủ híp mắt lại: "Lúc trước cũng sống được đó thôi?"
"Đừng ôm tâm lý may mắn nữa, Ngũ Duy Kiếp lần này còn mạnh hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ!"
"Vì sao?"
"Bởi vì vũ trụ này đã ung nhọt tận cùng rồi! Nếu ngươi nhớ lại quá khứ thì sẽ phát hiện, Ngũ Duy Kiếp càng lúc càng mạnh!"
Thượng chủ im lặng.
Người đàn ông cười cười, rồi lại nói: "Nếu chúng ta rời khỏi vũ trụ này, ngươi nghĩ Thiên Đạo sẽ bỏ mặc Hắc Ám giới như vậy sao?"
Thượng chủ bỗng hỏi: "Tại sao không giết nàng ta?"
Người đàn ông hỏi ngược lại: "Tại sao phải giết?"
Thượng chủ nhìn người đàn ông, rồi không nói gì nữa.
Người đàn ông cười bảo: "Thượng chủ, chúng ta nên nói về chuyện làm sao đối phó với Diệp Huyên thì hơn!"
Nói xong, gã dừng lại một chút, rồi mới tiếp lời: "Tất nhiên lần này Hắc Ám giới đã tổn thất nặng nề, phía trên cũng nhìn thấy rồi, vì vậy lần này ta đến là để bồi thường cho các hạ!"
Nói xong, gã lấy ra một cái hộp, trong đó có chứa một viên đan dược màu trắng to bằng ngón cái.
Người đàn ông cười nói: "Viên đan này không chỉ có thể khôi phục vết thương cho các hạ, mà còn có thể giúp các hạ đột phá thêm một tầng!"
Nghe thế, Thượng chủ híp mắt lại.
Đột phá thêm một tầng!
Trên Chủ Tế Cảnh là Phá Hư.
Phá Hư là gì?
Thế giới này vốn là sự kết hợp giữa chân thực và hư huyễn, có mấy ai có thể nhìn thấu được mê chướng vốn có của thế giới? Nhìn thấu được mê chướng của bản thân? Mà Phá Hư chính là phá bỏ giới hạn của chân thực và hư huyễn, phá bỏ tất cả mê chướng, siêu thoát bản thân!
Mà trên Phá Hư còn có một cảnh giới, chính là Quy Nguyên phá giới.
Quy Nguyên phá giới là bản thân có tu vi Quy Nguyên, phá giới trùng sinh, giới này chính là giới của vũ trụ.
Muốn làm như vậy, từ xưa đến nay chỉ có được vài người!
Mà theo hắn ta biết, toàn bộ Ngũ Duy này có lẽ chỉ mỗi Thiên Đạo đạt đến cảnh giới này, nhưng hắn ta cũng không chắc lắm, bởi vì Thiên Đạo che giấu quá kỹ!
Mà trên Quy Nguyên phá giới thì chính là Độn Nhất trong truyền thuyết!
Trốn khỏi đại đạo, không còn ở trong đại đạo.
Trong suy nghĩ của hắn ta, cảnh giới này có hơi hư ảo, giả tạo!
Ai có thể trốn khỏi đại đạo?
Người đàn ông trước mặt Thượng chủ cười nói: "Thượng chủ, việc này mà kết thúc êm đẹp, thì trước khi Ngũ Duy Kiếp đến, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi cùng Hắc Ám giới".
Thượng chủ nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông cười nói: "Thật không dám giấu giếm, phía trên muốn ngươi khống chế vùng vũ trụ này".
Thượng chủ đột nhiên hỏi: "Các hạ xưng hô thế nào?"
"Ngươi có thể gọi ta là Tôn Sứ".
Thượng chủ nhìn thẳng vào Tôn Sứ: "Ngươi là người của Ngũ Duy hay là Thượng giới?"
"Ta là người Ngũ Duy".
Thượng chủ cười khẽ: "Nhưng ta cảm thấy, mục đích của phía trên không trong sạch lắm".
Tôn Sứ cười khẽ: "Vậy thì liên quan gì? Chí ít bọn họ bây giờ đang giúp ta, cũng là đang giúp ngươi. Thượng chủ, ngươi nên biết rõ, nếu không phải bọn họ ra mặt, ngươi nghĩ Thiên Đạo có để các ngươi đi ra như thế không?"
Thượng chủ im lặng.
Tôn Sứ lại nói: "Hỏi thêm một vấn đề nữa, Thượng chủ, hiện tại ngươi giao thủ với Thiên Đạo thì có mấy phần thắng?"
Nghe thế, Thượng chủ siết chặt tay phải lại.
Tôn Sứ đưa cái hộp kia đến trước mặt Thượng chủ, Thượng chủ nói: "Đối phó với Diệp Huyên thì được, nhưng với người phụ nữ phía sau hắn kia..."
Tôn Sứ đột nhiên nói: "Chúng ta sẽ lo! Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để các ngươi chống lại người không thể chống! Bây giờ việc cấp bách của ngươi là mau chóng chữa thương, còn những chuyện khác thì chờ ta thông báo!"
Thượng chủ gật đầu, nhận lấy cái hộp rồi xoay người đi mất.
Tôn Sứ đứng tại chỗ im lặng một lát, rồi cũng biến mất.
...
Trên bầu trời Vu Thành.
Sau khi cường giả Hắc Ám giới rút lui, Diệp Huyên nhìn Thần Công ở trước mặt.
Còn thư phòng thì hắn tạm thời không quan tâm nữa!
Bởi vì hắn đã thử vài cách nhưng vẫn không mở ra được!
Thực lực không đủ?
Diệp Huyên rất muốn mắng người!
Thực lực không đủ thì không thể mở à!
Vậy không phải đùa người ta sao?
Hắn rất muốn vứt thư phòng đi cho rồi!
Thứ này chuốc họa quá đi!
Thần Công ở phía xa nhìn Diệp Huyên, gã cười gằn: "Diệp Huyên, ngươi nghĩ như thế là kết thúc rồi à?"
Lúc này, A Mục bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên: "Giết không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Giữ lại sẽ có dụng!"
Bây giờ hắn chẳng biết gì về Hắc Ám giới cùng các Chính Thần thời đại Thiên Đạo, mà tên trước mắt này lại biết rất nhiều!
Bây giờ rất
Diệp Huyên đột nhiên chĩa kiếm vào giữa hàng mày của Thần Công: "Muốn chết thật à? Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ lập tức dùng kiếm này hấp thu ngươi!"
Thần Công nhìn Diệp Huyên, một lát sau, gã nói: "Muốn sống!"
...
Tác giả có lời muốn nói: Khu bên cạnh vừa có một chiếc xe cứu thương chạy đến... Sợ thót tim!
Muốn sống!
Nghe thấy Thần Công nói thế, vẻ mặt của nhóm A Mục đều trở nên kỳ lạ!
Đây là một vị Chính Thần đấy, vậy mà lại sợ chết?
Nhưng Diệp Huyên lại không bất ngờ lắm, đến cả giun dế còn biết quý mạng sống mà!
Diệp Huyên lập tức thu Thần Công vào kiếm Trấn Hồn, có kiếm Trấn Hồn trấn áp, linh hồn của Thần Công căn bản không thể phản kháng lại!
Diệp Huyên nhìn về phía kiếm Trấn Hồn: "Linh hồn vừa nãy hấp thụ kia thế nào?"
Giọng nói hưng phấn của Tiểu Hồn vang lên: "Rất bổ! Vô cùng vô cùng bổ! Nếu thêm một cái nữa thì ta sẽ đột phá ngay!"
Đột phá!
Diệp Huyên khẽ cười nói: "Còn nhiều cơ hội!"
Nói xong, hắn xoay người nhìn nhóm Tiểu Thất ở cách đó không xa, hắn đi đến trước mặt ba cô gái: "Đến cả rồi?"
Tiểu Thất khẽ gật đầu.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên: "Luân Hồi?"
Diệp Huyên gật đầu.
An Lan Tú khẽ nói: "Nhanh lắm!"
Diệp Huyên quay sang nhìn A Mục: "Có thể cho các nàng ấy vào trong Phần Mộ tu luyện không?"
A Mục gật đầu: "Tất nhiên là được!"
Tuy cảnh giới của các cô gái trước mắt này khá thấp, nhưng sức chiến đấu của họ lại rất cao!
Đều là kỳ tài ngút trời!
Nếu như có thể đạt đến Luân Hồi Cảnh, sức chiến đấu của họ chắc chắn sẽ vô cùng mạnh mẽ!
Diệp Huyên nhìn về phía nhóm Tiểu Thất: "Mọi người cứ ở lại Vu tộc đi, để Vu tộc giúp đỡ mọi người lên Luân Hồi Cảnh!"
An Lan Tú khẽ gật đầu, sau đó cả ba nhìn về phía A Mục, A Mục cười nói: "Các cô đi theo ta!"
Nói xong, các nàng cùng nhau rời đi!
Diệp Huyên lại đi đến trước mặt A Thiến, A Thiến nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa nhẫn đến trước mặt A Thiến: "Thần Sư, đây là bảo vật của các tộc Thiên tộc, trả lại cho chính chủ đấy!"
A Thiến nhìn Diệp Huyên: "Trả lại cho ta?"
Diệp Huyên gật đầu.
Lúc trước Thiên tộc là kẻ địch, hắn tất nhiên sẽ không nể tình, nhưng bây giờ Thiên tộc lại nhiều lần giúp sức, đương nhiên hắn phải trả lại bảo vật cho chủ nhân rồi!
Đối xử với kẻ địch thì phải hà khắc, tàn nhẫn, nhưng đối với người của mình, thì phải chân thành, người không phụ ta, ta quyết không phụ người!
A Thiến cũng không từ chối, nàng ta dứt khoát nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ kia.
Lúc này, Diệp Huyên búng tay một cái, năm trăm luồng tử khí xuất hiện trước mặt A Thiến.
Khi thấy những tử khí này, vẻ mặt của A Thiến thoắt cái đã thay đổi.
Tử khí này tinh khiết quá!
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Mọi người đều đã bị thương nặng, dùng thứ này có thể chữa thương hiệu quả!"
A Thiến gật đầu, nàng ta cũng không từ chối mà nhận hết, sau đó lại hỏi: "Tiếp theo có dự định gì không?"
Diệp Huyên khẽ cười đáp: "Không có dự định gì, chỉ một chữ thôi: Đánh!"
A Thiến nhìn Diệp Huyên: "Chắc chắn?"
Diệp Huyên cười: "Đây không phải là vấn đề có chắc hay không, mà là chúng ta chỉ có một sự lựa chọn này thôi!"
A Thiến im lặng một lúc, sau đó gật đầu rồi rời đi!
Như Diệp Huyên từng nói, Vu tộc và Thiên tộc hiện tại đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể chiến đấu!
Dù sao Thiên tộc của nàng ta đã đứng hẳn về phía Diệp Huyên rồi!
Đúng lúc này, Diệp Liên đột nhiên nói: "Ca, muội muốn đến một chỗ!"
Diệp Huyên nhìn Diệp Liên, Diệp Liên chỉ sang bên phải.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
Diệp Liên trầm giọng nói: "Bên kia có người đang gọi muội!"
Diệp Huyên nhìn sang phía đó rồi nói: "Ta đi với muội!"
Diệp Liên gật đầu.
Diệp Huyên dẫn Diệp Liên đi về phía bên phải, chỉ chốc lát sau, hai huynh muội đã đến một nghĩa địa.
Mà ở đây, Diệp Huyên lại lần nữa gặp được ông lão trông mộ.
Thấy Diệp Huyên, ông lão trông mộ ngây cả người, sau đó nói: "Làm gì đấy?"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Chào tiền bối!"
Ông lão trông mộ liếc mắt nhìn Diệp Huyên rồi cũng không nói gì, rõ ràng lão không hoan nghênh Diệp Huyên lắm!
Diệp Huyên cười xòa, sau đó nhìn sang Diệp Liên, Diệp Liên lại đi thẳng đến một ngôi mộ, thấy thế, ông lão trông mộ kia chau mày lại, lão đang định ngăn cản thì đúng lúc này, thanh vũ khí trước ngôi mộ đột nhiên rung lên, sau đó hóa thành một luồng u quang chui vào trong hàng mày của Diệp Liên.
Ầm!
Thân thể Diệp Liên run lên kịch liệt, một luồng u quang bộc phát ra từ trong cơ thể nàng.
Thấy cảnh này, cả Diệp Huyên lẫn ông lão trông mộ đều sửng sốt.
Một lát sau, ông lão trông mộ nhìn ngôi mộ kia, sau đó khẽ hỏi: "Các hạ lựa chọn nàng sao? Hay là..."
Diệp Huyên nhìn về phía ông lão trông mộ: "Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?"
Ông lão trông mộ trầm mặc một lát rồi đáp: "Một tiền bối trong ngôi mộ này đã chọn nàng!"
Diệp Huyên đi tới bên cạnh Diệp Liên: "Sao thế?"
Diệp Liên nhẹ giọng nói: "Ca, muội muốn ở lại đây một khoảng thời gian ngắn!"
Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi lại: "Ở đây?"
Diệp Liên gật đầu.
Diệp Huyên còn định nói gì đó thì ông lão trông mộ bỗng xen ngang: "Đây là phúc duyên của nàng!"
Diệp Huyên nhìn ngôi mộ, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Được! Hai ngày nữa ta sẽ đến thăm muội!"
Diệp Liên gật đầu.
Diệp Huyên không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Diệp Liên nhìn ngôi mộ trước mắt, dần dà, ánh mắt trở nên hơi mê man...
Sau khi rời khỏi nghĩa địa, Diệp Huyên đi tới Đại Hoang Quốc!
Vừa đến dưới Đại Hoang Thành, Diệp Huyên đã thấy hai cỗ xác chết!
Một nữ một người chim!
Mà trên tường thành thì có A La đang đứng lặng yên.
Diệp Huyên xuất hiện bên cạnh A La, sau đó khẽ nói: "Ngươi giết hai người bọn họ?"
A La gật đầu: "Vốn định đi tìm ngươi, nhưng bên ngươi đã kết thúc!"
Diệp Huyên cười nói: "Cảm tạ!"
A La liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Khách sáo!"
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "A La, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?"
Hắn luôn tò mò điều này!
Phải biết, ngay cả Lục Vân Tiên của Kiếm Tông kia hình như còn thua nàng một bậc.
A La im lặng.
Diệp Huyên cười nói: "Chỉ là tò mò thôi!"
A La ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, rồi nhẹ giọng nói: "Nếu đấu tay đôi thì trong Chủ Tế Cảnh, ta vô địch".
Vô địch trong Chủ Tế Cảnh!
Diệp Huyên đã hiểu!
A La nhìn về phía Diệp Huyên: "Ta sắp đột phá!"
Sắp đột phá!
Diệp Huyên sửng sốt!
A La hỏi: "Ngạc nhiên lắm à?"
Diệp Huyên cười: "Hơi hơi! Trên Chủ Tế Cảnh là gì?"
"Phá Hư!"
Nói xong, nàng ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói: "Trước đây không lâu ta đã sắp đột phá! Nhưng ta đã áp chế lại!"
Diệp Huyên hơi không hiểu: "Tại sao?"
A La im lặng.
Diệp Huyên khẽ hỏi: "Vì ta sao?"
A La gật đầu: "Bây giờ ta không áp chế được nữa!"
Nói xong, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Sau này có lẽ ta không thể ra tay giúp ngươi được nữa!"
Diệp Huyên cười: "Cứ yên tâm đột phá đi, ta sẽ tự chăm sóc tốt bản thân!"
A La khẽ gật đầu: "Bảo trọng!"
Nói xong, nàng xoay người đi về phía Hoàng cung Đại Hoang Quốc.
Chẳng mấy chốc, A La đã biến mất trong tầm mắt Diệp Huyên.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, sau đó xoay lưng rời đi!
...
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên đã đến ngục tối Vô Biên.
Diệp Huyên vào trong hiệu cầm đồ, trong tiệm ngoài Tiểu Đạo ra còn có một ông lão.
Ông lão này chính là Tướng Thần.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn ông lão, cười bảo: "Các hạ là người đã ngăn cản Tiểu Đạo cô nương?"
Tướng Thần đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Đã đắc tội nhiều rồi!"
Diệp Huyên híp mắt lại, nhưng đúng lúc này, Tiểu Đạo bỗng nói: "Ông đi đi!"
Tướng Thần do dự một lát rồi bảo: "Tiểu Đạo cô nương, Diệp Huyên tiểu hữu, lần này là lỗi của lão hủ".
Nói xong, lão xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt Diệp Huyên: "Tiểu hữu, đây là thây khô lão hủ luyện chế mấy năm qua, tương đương với cường giả Chủ Tế Cảnh đỉnh cao, mong tiểu hữu nhận lấy, giải quyết cho xong đoạn nhân quả này!"
Diệp Huyên trầm mặc, nhưng Tiểu Đạo lại nhận lấy: "Đi đi!"
Tướng Thần hơi thi lễ, rồi lặng yên thối lui.
Tiểu Đạo ném nhẫn chứa đồ cho Diệp Huyên: "Lấy đi! Hai thây khô này có thể giúp ngươi không ít việc!"
Diệp Huyên vẫn không nhận.
Tiểu Đạo nguýt hắn một cái: "Coi như bán một ân tình cho ta, được không?"
Diệp Huyên cười khổ: "Tiểu Đạo cô nương, lời này nghiêm trọng quá!"
Nói xong, hắn nhận lấy nhẫn chứa đồ.
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Người này kỳ thực không xấu, năm đó lão đã từng đi theo Thiên Đạo chống lại Hắc Ám giới và những Chính Thần kia, lão cũng đã bỏ ra rất nhiều vì vùng vũ trụ này, hơn nữa cả đời cũng gần như chưa bao giờ làm điều gì xấu xa. Lần này lão đến kiềm chế ta là vì tuổi thọ đã mãn, lão muốn sống thêm một ít thời gian nữa".
Diệp Huyên cười nói: "Nhưng ta cảm thấy lão vẫn sẽ theo chân chúng!"
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Nếu thế, ta sẽ giết lão thay ngươi!"
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Tìm ta làm gì?"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Bọn chúng đang nhằm vào Kiếm Tông đúng không?"
Tiểu Đạo cười: "Không có gì, dù sao thì ngươi cũng không cần lo cho Kiếm Tông đâu! Ngươi lo cho bản thân nhiều hơn đi!"
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi nói: "Lai lịch của Thần Công thì ta biết, nhưng Hắc Ám giới cùng người đứng sau chúng thì..."
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Hắc Ám giới là một chủng tộc từng bị Thiên Đạo trấn áp, rất mạnh. Mà đứng sau chúng là người phía trên!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Lục Duy?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Chỗ đó có hơi đặc biệt, ngươi chỉ cần biết, lần này chúng đến là muốn lấy thư phòng của ngươi!"
Thư phòng!
Diệp Huyên có chút không rõ: "Thư phòng này không phải của Tiên Tri để lại sao? Bọn họ muốn thư phòng này để làm gì?"
Tiểu Đạo khẽ cười nói: "Cũng vì là của Tiên Tri để lại, nên chúng mới đến tìm ngươi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiên Tri đến từ phía trên mà! Thư phòng này... cũng là của phía trên?"
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán đúng phân nửa!"
"Là sao?"
"Chuyện này phải nói đến Tiên Tri trước! Đúng là Tiên Tri đã mang đến, mà nó cũng chắc chắn có liên quan với Ngũ Duy Kiếp! Tất nhiên, với phía trên mà nói thì nó có lẽ không chỉ đơn giản như thế!"
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: "Phía trên cũng có Ngũ Duy Kiếp?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Không!"
"Tại sao?"
Tiểu Đạo trầm ngâm một lúc rồi mói nói: "Chế độ của phía trên không giống nơi này! Ở trên đấy, không phải ai cũng có thể tu luyện được, bọn họ luôn duy trì sự cân bằng, tất nhiên bọn họ cũng có vấn đề của riêng mình... Thiên tai nhân họa, vũ trụ Ngũ Duy là thiên tai, còn bọn họ thì chính là nhân họa! Nhưng so ra thì vẫn ổn hơn nơi này một chút!"
Bên trong hiệu cầm đồ, Diệp Huyên im lặng.
Bấy giờ hắn phát hiện, hình như chuyện đang ngày càng phức tạp!
Thư phòng!
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, thư phòng xuất hiện trong tay hắn.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Trong này rốt cuộc có thứ gì?"
Hắn ngày càng tò mò thứ Tiên Tri để lại này!
Tiểu Đạo nhìn thư phòng, một lát sau, nàng ta nhẹ giọng nói: "Tại sao ban nãy ngươi không mở ra?"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Nó bảo thực lực ta không đủ, không thể mở ra!"
Nghe thế, Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: "Nó nói vậy à?"
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Đạo khẽ cười: "Xem ra thứ này quả thật là Tiên Tri để lại cho ngươi, ngươi chính là túc chủ của thư phòng này".
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta không thể mở nó ra được!"
"Là do thời cơ chưa đến thôi! Ta tin là hành động này của Tiên Tri tự có nguyên do của nó".
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: "Tiểu Đạo cô nương, ta cũng rất tò mò về cô!"
Thân phận của Tiểu Đạo!
Không riêng gì hắn, mà là tất cả mọi người đều tò mò!
Không ai có thể tra ra được thân phận của Tiểu Đạo!
Cũng không ai biết rốt cuộc nàng ta là ai!
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Thân phận của ta không liên quan gì đến các ngươi cả, cũng sẽ không ảnh hưởng gì!"
Diệp Huyên cười nói: "Ta chỉ đơn thuần tò mò vậy thôi, chứ không có ý gì khác!"
Tiểu Đạo im lặng một lúc rồi nói: "Ta đến nơi này là vì bản thân bị thương, tất nhiên cũng có một vài nhân tố bất khả kháng nữa. Mà ở thế giới này, chỉ có nhóc màu trắng kia mới có thể chữa trị cho ta được!"
Diệp Huyên hỏi: "Là đứa nhóc lông xù kia?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng!"
"Trước đây cô từng gặp bản thể của nó đúng không?"
Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Ừ".
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Tiểu Đạo: "Ta thấy nhóc đó dễ nói chuyện mà!"
Tiểu Đạo khẽ đáp: "Đúng vậy thật, nhưng năm đó khi ta vừa đến giới này đã có thái độ xem thường sinh linh nơi đây, lúc nhìn thấy nó, ta không mở miệng nhờ mà dứt khoát ra tay cướp lấy!"
Diệp Huyên hỏi: "Không thành à?"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Người ở bên cạnh nó ai cũng đánh nhau giỏi hết!"
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: "Mục đích của ta cũng rất đơn giản, chỉ là hi vọng sau này khi ngươi gặp được bản tôn của nó thì nhờ nó chữa trị cho ta giúp, chỉ có nó ra tay thì thương thế của ta mới khôi phục hoàn toàn được!"
Diệp Huyên gật đầu: "Không thành vấn đề!"
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Ngươi chuẩn bị đi!"
"Chuẩn bị cái gì?"
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Ngươi thật sự nghĩ chúng sẽ bỏ qua cho ngươi à? Tin ta đi, sau này chúng sẽ còn tiến công mạnh mẽ hơn nữa! Thậm chí cả vị Thượng chủ ở Hắc Ám giới kia cũng sẽ ra tay! Tên đó đã từng cùng tranh tài với Thiên Đạo đấy!"
Thiên Đạo!
Diệp Huyên vội hỏi: "Cô biết Thiên Đạo ở đâu không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Biết!"
"Dẫn ta đi gặp nàng được không?"
"Ngươi muốn liên thủ với nàng?"
Diệp Huyên gật đầu.
Nhưng Tiểu Đạo lại lắc đầu: "Nếu nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ sớm rồi! Người phụ nữ kia chắc hẳn lại đang tính toán gì đó!"
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Đạo lại nói: "Ta đi gặp nàng ta thử, xem coi người này lại đang chơi trò gì".
Diệp Huyên do dự một chốc rồi hỏi: "Dẫn ta theo được không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Đi!"
Nói xong, nàng ta lập tức dẫn Diệp Huyên biến mất trong hiệu cầm đồ.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã xuất hiện bên một bờ sông, mà bên bờ kia có một cô gái đang ngồi xổm, cô gái cúi đầu, cả mái tóc đen dài tuôn xuống giữa lòng sông!
Đang gội đầu!
Diệp Huyên trừng mắt nhìn, sau đó nói: "Nàng ta là Thiên Đạo đó à?"
Tiểu Đạo gật đầu.
Vẻ mặt Diệp Huyên có hơi kì lạ, không giống với tưởng tượng của hắn lắm!
Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyên đến cạnh cô gái nọ, cô gái đang nhẹ nhàng xoa xoa tóc mình rồi đứng lên. Lúc nàng ta đứng thẳng dậy thì mái tóc đã khô.
Còn Diệp Huyên thì ngây cả người.
Hắn đã từng gặp cô gái này!
Từng gặp nhau trong con đường thí luyện của Vu tộc!
Thiên Đạo nhìn thấy Diệp Huyên thì vẫy tay, cười bảo: "Lại gặp nhau rồi!"
Diệp Huyên: "..."
Thiên Đạo nhìn sang Tiểu Đạo: "Tiểu Đạo, thương thế của ngươi khôi phục hơn nhiều rồi đấy, chúc mừng chúc mừng!"
Tiểu Đạo vô cảm: "Cô biết phong ấn của Hắc Ám giới đã được mở ra chưa?"
Thiên Đạo gật đầu: "Biết!"
Tiểu Đạo lại hỏi: "Cô biết những Chính Thần từng bị cô phong ấn kia đã thoát khỏi rồi không?"
Thiên Đạo khẽ gật đầu: "Biết!"
Tiểu Đạo nhìn Thiên Đạo: "Ngươi mặc kệ?"
Thiên Đạo mở to mắt nói: "Ta thân cô thế cô, đánh không lại bọn họ!"
Tiểu Đạo nhìn chằm chằm Thiên Đạo: "Đừng giở trò với ta, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Thiên Đạo khẽ cười rồi đáp: "Không phải ta muốn làm gì, mà là ta chẳng làm được gì cả!"
Nói xong, nàng ta chỉ quanh bốn phía: "Cô xem đi, bốn phía đều có kết giới đấy! Chúng chuyên dùng để đối phó với ta đó!"
Tiểu Đạo trầm giọng nói: "Mấy thứ bỏ đi này mà cản được cô?"