Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Người đời đều biết cô gái váy trắng đã đi, nhưng các cô cho rằng sau lưng hắn chỉ có một cô gái váy trắng thôi sao?”
Nghe vậy, A Thiến híp mắt lại: “Còn có ai nữa?”
Tiểu Đạo nhìn A Thiện: “Tên con ông cháu cha này, ta không muốn nói nhiều chuyện liên quan đến hắn! Nói tới lại thấy phiền!”
A Thiến: “…”
Tiểu Đạo đột nhiên đứng dậy: “Ta cho cô biết, thật ra thư phòng kia rất hữu dụng!”
A Thiến nhìn Tiểu Đạo: “Hữu dụng đến mức nào?”
Tiểu Đạo cười nói: “Thật sự có thể bảo vệ Thiên tộc của cô thoát được Ngũ Duy Kiếp!”
A Thiến cười hỏi: “Cô nương hy vọng ta đối đầu với hắn sao?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta muốn cảnh cáo thôi, ai cướp đi thư phòng, người đó sẽ phải chết!”
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm A Thiến: “Ngoài tên con ông cháu cha này, không ai có thể giữ thư phòng kia được cả!”
A Thiến híp mắt lại: “Thư phòng đến từ Lục Duy sao!”
Tiểu Đạo bật cười: “Cô đoán đúng được một chút rồi đấy”.
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
A Thiến đứng im lặng trong hiệu cầm đồ rất lâu.
…
Hư Vô Duy Độ.
Sau khi đi vào trong Phần Mộ, Diệp Huyên lập tức cảm nhật được một hơi thở chết chóc.
Chết chóc?
Luân hồi?
Lúc này, Diệp Huyên chợt thấy mình hiểu được một chút rồi.
Sau đó, Diệp Huyên nằm xuống trong Phần Mộ.
Luân hồi như thế nào?
Diệp Huyên nằm im trong Phần Mộ, bắt đầu lĩnh ngộ.
Bên ngoài Phần Mộ, Diệp Liên đang ngồi im, cứ nhìn Phần Mộ như thế.
A Mục đi tới bên cạnh Diệp Liên, cười nói: “Không sao đâu, không cần quá lo lắng!”
Diệp Liên nhìn về phía A Mục: “Cảm ơn cô đã giúp ca ca của ta!”
A Mục lắc