Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3936-3940




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên trầm lặng.



Cô gái lại nói: “Ngươi là vu thị của Vu tộc, chính là người một nhà, hơn nữa, vu thị địa vị tôn kính, nếu vừa rồi ngươi vứt bỏ đám yêu thú kia, ai biết sau này ngươi có phản bội Vu tộc hay không? Nhưng ngươi đã không vứt bỏ đám yêu thú kia! Đại Tế ti của ngươi có con mắt không tồi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực lực của ta rất yếu!”




Cô gái cười nói: “Vậy thì đã sao? Ai quy định vu thị nhất định phải có được thực lực mạnh mẽ? Hơn nữa, thực lực không đủ, có thể tăng lên, nhưng nếu nhân phẩm không tốt, vậy thì rất khó tăng lên!”



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Nếu không, người đưa ta đi đi!”



Cô gái mỉm cười: “Ngươi có thể dựa vào năng lực của chính mình đi tiếp! Nếu ngươi đi ra khỏi con đường này, ngươi sẽ nhận được sự tôn kính của Vu tộc, đến lúc đó, Vu tộc sẽ tôn kính ngươi không phải bởi vì Đại Tế ti của ngươi, cũng không phải bởi vì thân phận vu thị của ngươi”.



Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Ta vẫn là đi tiếp thôi!”




Cô gái cười nói: “Bảo trọng!”



Nói xong, nàng ta định rời đi, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Người sau khi ra ngoài, có làm Đại Tế ti nữa không?”



Cô gái cười nói: “Ngươi đoán!”



Nói xong, nàng ta đã muốn biến mất tại chỗ.



Diệp Huyên thấp giọng thở dài, những điều đó đã không còn là thứ hắn có thể quản được!



Diệp Huyên đi về phía xa.



Mà đúng lúc này, một cây bút màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt hắn: “Ngươi hãy giữ lấy cây bút này, ngày sau ở bên ngoài nếu gặp nguy hiểm, có thể dùng bút này viết một chữ 'đến', ngươi nói đến, ta sẽ đến!”



Diệp Huyên chớp chớp mắt, sau đó vội thu hồi cây bút kia!



Đại Tế ti đánh nhau giỏi nhất của Vu tộc, ngay cả Thần Công cũng không đánh lại nàng ta, đây chính là một tay đấm siêu cấp!



Sau khi thu hồi cây bút, Diệp Huyên xoay người rời đi.



....



Trước quán rượu, cô gái xuất hiện trước mặt A Mục.



A Mục nhìn cô gái, không nói gì.



Giang thúc ở bên cạnh vội vàng cung kính hành lễ.



Cô gái nhìn A Mục, cười nói: “Người ngươi chọn không tồi!”



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



A Mục đột nhiên nói: “Vu tộc cần ngươi!”



Cô gái cũng không quay đầu lại: “Ta sẽ ở đó khi cần đến ta!”



Nói xong, nàng ta đã biến mất.



A Mục thật lâu không nói gì



...



Diệp Huyên trở về đầm lầy Thâm Uyên một lần nữa, khi nhìn thấy Diệp Huyên, Cự Viên lập tức lao đến trước mặt Diệp Huyên, quả nhiên, Cự Viên không bị sao cả!


Diệp Huyên thấy vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ đùi của Cự Viên: “Không có việc gì là tốt rồi!”
Cự Viên khẽ gật đầu.



Diệp Huyên nhìn đám yêu thú một cái: “Các ngươi ở lại chỗ này, con đường còn lại để ta tự đi thôi!”



Cự Viên nhăn mày: “Ngươi đã từng đồng ý với bọn ta!”




Diệp Huyên cười nói: “Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi! Ý của ta là ta đi lên trước, nếu có nguy hiểm, ta sẽ trở lại tìm các ngươi. Hiện tại, quá nhiều yêu thú sẽ rất thu hút sự chú ý của người khác, ngược lại không tốt”.



Cự Viên do dự một lát, sau đó nói: “Thực lực bây giờ của ngươi...”



Diệp Huyên cười nói;”Không sao đâu, ta hèn hạ một chút!”



Cự Viên còn muốn nói gì, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ngươi yên tâm, lần này đi mặc kệ kết quả như thế nào, cho dù ta chết, bạn của ta cũng sẽ thả các ngươi đi, điều này ta có thể cam đoan với các ngươi!”



Cự Viên vẻ mặt phức tạp: “Vậy ngươi tự mình cẩn thận! Nếu có gì cần, thì trở lại tìm chúng ta!”




Diệp Huyên gật đầu: “Được! Chư vị, bảo trọng!”



Nói xong, hắn xoay người rời đi.



Cự Viên đứng tại chỗ nhìn Diệp Huyên rời đi, nhẹ giọng nói: “Con người cũng có tốt xấu!”



Cá sấu khổng lồ nói: “Chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài sao?”



Cự Viên gật đầu: “Có thể!”



Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên xuất hiện.



Người tới chính là A Mục!



A Mục nhìn bọn Cự Viên: “Đi theo ta!”



Cự Viên nói: “Ngươi là?”



A Mục nhẹ giọng nói: “Đại Tế ti của Vu tộc! Ta có thể dẫn các ngươi rời khỏi nơi này!”



Cự Viên do dự một lát, sau đó nói: “Có thể đợi một chút không?”



A Mục nhìn về phía Cự Viên, nó trầm giọng nói: “Có thể hắn sẽ cần sự giúp đỡ của bọn ta”.



A Mục nhìn Cự Viên một lúc lâu, nàng ta cười nhẹ: “Được!”



Nói xong, nàng ta xoay người biến mất không thấy.



....



Xa xa, Diệp Huyên đi xuyên qua hẻm núi Tội Ác, mà sau hẻm núi tội ác là một vùng đồng bằng.



Đồng bằng vô biên vô hạn!



Diệp Huyên tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi khoảng một canh giờ, Diệp Huyên gặp một con sông, Diệp Huyên thầm mừng trong lòng, hắn vội lao đến, vừa đến bờ sông, hắn định uống nước, nhưng hắn vẫn nhịn xuống! Hắn cẩn thận quan sát đáy nước ở trước mặt, sau khi xác định không có yêu thú nguy hiểm nào, hắn cúi người xuống, điên cuồng uống nước.



Cả đoạn đường đi, hắn đã rất khát.



Phải biết rằng, hắn hiện tại chỉ là một người bình thường!



Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Uống chậm một chút, không có ai tranh với ngươi đâu!”



Diệp Huyên nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt...



Mà gần

1645945724787.png


Vẻ mặt của A Mục u ám đến đáng sợ: “Bên trong có khách không mời mà đến!”



....








Khách không mời mà đến!



Bờ sông, Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, một cô gái đang ngồi chồm hổm ở cách hắn không xa, cô gái mặc một chiếc váy bố, rất đơn giản, mái tóc ngang vai, nàng ta vốc một nắm nước nhẹ nhàng phủ lên mặt mình.



Rửa mặt!



Diệp Huyên nhìn thấy cô gái này, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.




Đây lại là thần tiên phương nào?



Sẽ không phải là đại tế ti đời trước trước trước của Vu tộc đấy chứ?



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó đi đến bên cạnh cô gái, hơi hành lễ: “Chào tiền bối.”



Cô gái quay đầu nhìn sang Diệp Huyên, lúc này, Diệp Huyên nhìn thấy được dung mạo của cô gái, dung mạo của cô thật sự rất bình thường, nhưng không khó nhìn, chính là khuôn mặt đại chúng.



Cô gái cười nói;”Ngồi đi.”



Diệp Huyên cũng không sợ, ngồi ở bên cạnh cô gái.



Cô gái lấy ra một chiếc khăn lụa màu trắng nhẹ nhàng lau mặt, sau đó nói: “Ngươi có từng nghe qua về Lục Duy chưa?”



Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Huyên lập tức thay đổi!



Cô gái khẽ cười nói: “Không cần phải khiếp sợ, có Tam Duy, Tứ Duy, Ngũ Duy, tự nhiên cũng sẽ có Lục Duy, ngươi nói xem?”



Diệp Huyên hỏi: “Theo như lời tiền bối nói, vậy có phải cũng có cả Thất Duy Bát Duy?”



Cô gái cười nói: “Ngươi nói xem?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Thực lực của ta không cho phép ta nghĩ những điều này?”



Cô gái lắc đầu: “Ngươi phải nghĩ, ít nhất, phải nghĩ về Lục Duy!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta thật sự không hiểu tại sao thế giới này lại có Nhị Duy Tam Duy Tứ Duy...”



Cô gái đột nhiên nói: “Trên thế đời này, con người chẳng phải cũng phân thành nhiều loại hay sao?”



Diệp Huyên nhìn sang cô gái, cô gái cười nói: “Từ rất lâu về trước, có một số người hô lên khẩu hiệu chúng sinh bình đẳng, thực ra cách nghĩ này không hề sai, nhưng thật sự có thể chúng sinh bình đẳng không? Trong hiện thực, con người phân thành nhiều loại, ngươi nói xem?”



Diệp Huyên trầm lặng.



Cô gái lại nói: “Mà vũ trụ này cũng chia thành nhiều loại, trong vũ trụ bao la này, các nền văn minh cao nô dịch thậm chí hủy diệt các nền văn minh thấp, đó là chuyện rất bình thường. Yếu sẽ bị đánh, đây là chân lý mãi mãi không thay đổi.”



Diệp Huyên có chút tò mò: “Lục Duy đang nô dịch chúng ta sao?”



Cô gái cười nói: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy, càng phức tạp hơn một chút.”



Diệp Huyên nhìn cô gái: “Tiền bối, vì sao người phải nói với ta nhiều như vậy?”



Cô gái cười cười, sau đó nói: “Vốn là thời gian dành cho ngươi vẫn còn nhiều, nhưng mà hiện tại, sự tình có chút chuyển biến”.


Diệp Huyên nhíu mày: “Ý gì?”
Cô gái chỉ vào dòng sông trước mặt: “Ngươi xem!”



Diệp Huyên nhìn dòng sông, dòng sông kia đột nhiên biến thành một dải ngân hà, mà ở sâu trong dải ngân hà kia, Diệp Huyên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc!



Cô gái váy trắng!




Cô gái váy trắng đi trong bầu trời sao, chỉ bước đi một cách chậm rãi như vậy.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cô gái, cô gái nhẹ giọng nói: “Nhìn thật kỹ!”



Diệp Huyên xoay đầu nhìn dòng sông.



Đúng lúc này, cô gái váy trắng đột nhiên dừng lại, ở trước mặt nàng cách đó không xa có một khối tấm bia đá, phía trên tấm bia đá có bốn chữ to: Sinh Mệnh cấm khu!




Sinh Mệnh cấm khu?



Diệp Huyên nhíu mày.



Khi ở Tứ Duy hắn từng nghe nói qua về nơi này, là một vùng cấm địa, nhưng hắn không đi!



Sao cô gái váy trắng lại đến nơi này?



Cô gái váy trắng nhìn tấm bia đá kia, khuôn mặt nàng không chút biểu cảm, trên đầu ngón tay kiếm khí một đen một trắng quấn lấy nhau.



Đúng lúc này, một hư ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt cô gái váy trắng cách đó không xa.



Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái: “Hư ảnh này là?”



Cô gái nhẹ giọng nói: ”Ngươi cứ quan sát cẩn thận đi”.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía dòng sông, đúng lúc này, bên trong sao trời cô gái váy trắng đột nhiên mở lòng bàn tay, kiếm quang ngưng tụ trong lòng bàn tay của nàng.



Khi luồng kiếm quang này xuất hiện, cả sao trời mất màu!



Mà hư ảnh ở trước mặt nàng càng là lùi xa mấy nghìn trượng!



Hư ảnh đột nhiên giơ hai tay lên, miệng nhanh chóng niệm gì đó, mà đúng lúc này, Diệp Huyên ở trước bờ sông lập tức biến sắc, toàn thân hắn bỗng nhiên nứt ra không hề có dấu hiệu báo trước, vô số máu tươi bắn tung toé.



Cùng lúc đó, dòng sông trên không đột nhiên gian xuất hiện vô số xiềng xích màu đỏ máu, xiềng xích này giống như một tấm lưới khổng lồ bao trùm lấy chân trời.



Bên cạnh Diệp Huyên, cô gái lẳng lặng nhìn, không nói gì cả, cũng không làm gì.



Trong bầu trời sao, khuôn mặt của cô gái váy trắng đột nhiên trở nên rất dữ tợn, thanh kiếm trong tay nàng bỗng nhiên bay ra!



Xuy!



Trong nháy mắt hư ảnh kia bị chém thành hư vô!



Mà lúc này, lực lượng thần bí trên người Diệp Huyên lập tức biến mất, xiềng xích màu đỏ máu phía chân trời cũng biến mất không chút tung tích.



Trong bầu trời sao, cô gái

1645945743129.png


Sắc mặt của Diệp Huyên rất u ám: “Bọn họ là ai?”



Cô gái nhẹ giọng nói: “Có liên quan đến Tiên Tri,mù Tiên Tri có liên quan đến ngươi”.



Diệp Huyên đột nhiên đứng lên, hắn nhìn cô gái váy trắng đang phẫn nộ: “Đừng quan tâm ta, giết sạch bọn họ!”




Cô gái váy trắng bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, ngay sau đó, nàng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên.



Đây không phải là hư ảnh!



Mà là bản thể thật sự!



Gần như cùng một lúc, trong hiệu cầm đồ Thiên Đạo, Tiểu Đạo đang nằm bò trên quầy chợt ngẩng đầu nhìn về phía Vũ tộc, trong mắt của nàng ta là sự kinh hãi.



Bờ sông.




Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên: “Ta vẫn luôn không rời đi, là không yên tâm về người”.







Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lo lắng ta cái gì?”



Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Ngươi còn quá yếu, ở thế giới này không an toàn”.



Diệp Huyên cười nói: “Ngươi xem, ta đã là Phàm Kiếm bậc hai rồi!”



Cô gái váy trắng lắc đầu: “Vẫn chưa đủ!”



Diệp Huyên nhìn cô gái váy trắng: “Cô nên tin tưởng ta!”



Cô gái váy trắng nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tin ta, một mình ta có thể đi tốt con đường kế tiếp! Ta không thể dựa vào cô cả đời! Ta cũng không muốn dựa vào cô cả đời!”



Cô gái váy trắng vẫn không nói lời nào.



Diệp Huyên lại nói: “Ta làm được!”



Cô gái váy trắng đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng nhẹ nhàng vuốt má Diệp Huyên: “Ta rất sợ, rất sợ lại mất đi ngươi.”



Sợ!



Bên cạnh Diệp Huyên, cô gái nhìn cô gái váy trắng: “Bọn họ biết điểm này, cho nên cố ý chọc giận ngươi”.



Cô gái váy trắng híp mắt lại, trong mắt đầy sát ý.



Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Vậy đi giết bọn họ!”



Cô gái nói: “Đây là điều bọn họ muốn, bởi vì một khi nàng rời đi, vũ trụ này sẽ không còn có gì có thể uy hiếp đến bọn họ nữa.”



Diệp Huyên đột nhiên nắm chặt tay cô gái váy trắng, cười nói: “Cô không nợ vũ trụ này cái gì cả, cũng không nợ ta cái gì! Ta có thể cảm nhận được, cô rất muốn giết bọn họ, đúng không?”



Cô gái váy trắng gật đầu.



Diệp Huyên cười nói: “Vậy giết đi.”



Cô gái đột nhiên nói: “Một khi nàng rời đi, ngươi sẽ nguy hiểm .”



Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Đây là kế trong kế.”



Diệp Huyên không thèm để ý cô gái, hắn nhìn cô gái váy trắng: “Cô tin ta không?”



Cô gái váy trắng nhẹ giọng nói: “Ta tin ngươi, nhưng ta muốn cho ngươi nhiều thời gian hơn.”