A Mục không nói gì, mà nhìn về phía Cổ Hình kia, Cổ Hình đó đã hoàn toàn hóa thành hư ảo.
Nhìn thấy cảnh này, Chân Long vốn còn muốn nói gì đó bỗng im miệng!
Nếu không có Cổ Hình này, nó và Diệp Huyên liên thủ cũng không phải là đối thủ của Thần Công kia!
Lúc này, Chân Long đột nhiên nói: “Nhân Vương, hắn sẽ còn tới tìm ngươi đó!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Tại sao? Ta với tên đó đâu có thâm thù đại hận gì chứ?”
Chân Long cười khẩy, không nói gì.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Trước đó hắn có nói với ta có cái giếng gì đó, muốn ta đi giải phong ấn ở đó!”
Nghe vậy, hai mắt Chân Long khẽ híp lại.
Diệp Huyên nhìn Chân Long: “Bên trong cái giếng đó có cái gì?”
Chân Long không nói gì.
Mặt Diệp Huyên không cảm xúc: “Còn muốn che giấu chuyện gì sao?”
Chân Long vẫn không nói gì.
Diệp Huyên khẽ nói: “Nếu ta đoán không lầm, trong đó nhất định là đang giam giữ rất nhiều người giống như Thần Công kia, đúng chứ?”
Chân Long đột nhiên nói: “Hắn không phải là người, hắn là Chính Thần bị phong ấn! Là một vị thần chân chính!”
Diệp Huyên nhìn Chân Long: “Trong giếng đó còn có bao nhiêu cường giả như thế?”
Chân Long trầm mặc một lúc rồi đáp: “Ba mươi chín vị!”
Ba mươi chín!