Tiểu Đạo trầm mặc.
A La nói: “Không nói cũng không sao!”
Nói xong, nàng ta hướng về phía xa mà bước.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “Kì thực, ta chỉ là muốn trị thương mà thôi”.
A La quay người lại nhìn Tiểu Đạo: “Chữa nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa trị khỏi sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Vẫn chưa”.
A La hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Đánh nhau với người ta!”
A La nhìn Tiểu Đạo: “Thực lực hiện giờ của cô là mấy phần so với lúc đầu?”
Tiểu Đạo chớp mắt: “Chắc chưa đến một phần!”
Nghe vậy, tay phải của A La không kìm được mà nắm chặt Vĩnh Sinh Kiếm trong tay.
Cuối bầu trời đầy sao phía xa, ba người Diệp Huyên đang ngồi trên tinh hạm nhanh chóng bay qua dải ngân hà rộng lớn.
Trên tinh hạm, Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, hắn khẽ nhíu mày: “Không có đuổi theo tới đây sao?”
A Mục lắc đầu: “Có người đã cản bọn chúng lại rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Ai?”
A Mục chớp mắt: “Một cô gái, một cô gái cầm kiếm!”
A La!
Người đầu tiên mà Diệp Huyên nghĩ đến chính là A La, bởi vì không thể là cô gái váy trắng, nếu như là cô gái váy trắng, không phải là cản lại, mà là chém giết rồi!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô ấy gặp nguy hiểm sao?”
A Mục lắc đầu: “Không!”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên khẽ thả lỏng!
A Mục đột nhiên nói: “Sao ngươi lại quen được nhiều cô gái mạnh như vậy chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Ở phía xa, cô gái một chân đột nhiên nói: “Bọn chúng lại đuổi tới rồi!”
A Mục quay đầu lại nhìn một cái, gật đầu: “Phải!”
Sắc mặt của Diệp Huyên trầm xuống, hắn nhìn về phía cô gái một chân: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới Bất Chu Thần Sơn?”
Cô gái một chân nhìn về phía xa xa: “Còn một ngày nữa!”
Một ngày!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn quay người nhìn về phía cuối bầu trời đầy sao phía xa xăm: “Vẫn là cái tên Thiên Long bát bộ kia sao?”
A Mục lắc đầu: “Ngoài ông ta ra, còn có Hạo Thiên của Thiên tộc, A Bố Tạng của