Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3852




Cô gái một chân quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục nói: “Mong cô nương tiễn bọn ta một đoạn đường!”  

Cô gái một chân nói: “Tiểu Đạo bảo các ngươi đến?”  

A Mục gật đầu.  



Cô gái một chân trầm lặng.  

A Mục nhìn cô gái một chân, không nói lời nào.  

Diệp Huyên muốn nói lại thôi, hắn xem như đã hiểu! Cô gái một chân này và Tiểu Đạo đều không hoan nghênh hắn!  



Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, bản thân từ khi nào đã khiến người ta chán ghét như vậy?  

Đúng lúc này, cô gái một chân đột nhiên nói: “Ta đưa các ngươi đi!”  

Nghe vậy, Diệp Huyên thầm mừng trong lòng, vội vàng buông bỏ váy trong tay, lúc này cô gái một chân đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái: “Giặt sạch cho ta!”  

Giặt sạch!  

Diệp Huyên: “...”  

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyên cuối cùng cũng giặt sạch hết quần áo của cô gái một chân.  

Cô gái một chân dẫn theo Diệp Huyên và A Mục vào trong bầu trời sao, nàng ta vẫy tay một cái, một tinh hạm cực lớn xuất hiện trước mặt ba người.  

Diệp Huyên nhìn về phía cô gái một chân: “Cô nương, sao không dùng Truyền Tống Trận?”  

Sắc mặt cô gái một chân không chút thay đổi: “Không có Truyền Tống Trận! Nơi đó là cấm địa do Thiên Đạo phong ấn, không Truyền Tống Trận nào đi thông đến đó.”  

Diệp Huyên chỉ vào tinh hạm trước mặt: “Chúng ta ngồi cái này đi có an toàn không?”  

Cô gái một chân lạnh nhạt nói: “Không an toàn thì cũng không có cách nào khác!”  

Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó, cô gái một chân đột nhiên tức giận nói: “Sao ngươi luôn có nhiều câu hỏi như vậy?”  

Diệp Huyên: “...”  

Cô gái một chân dẫn theo A Mục lên tinh hạm kia, thấy thế, Diệp Huyên vội vàng đi theo.  

Cô gái một chân vung tay phải lên, tinh hạm rung lên dữ dội, sau đó lập tức biến mất ở chỗ sâu trong bầu trời sao.  

Tốc độ cực nhanh!  

Tốc độ này làm cho Diệp Huyên có chút kinh ngạc, bởi vì quá nhanh! Nhanh hơn cả ngự kiếm của hắn!  

Trên tinh hạm, cô gái một chân đột nhiên nói: “Đại Tế Ti, nơi đó không đơn giản, ngươi thật sự muốn dẫn hắn đi?”  

A Mục gật đầu: “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!”  

Cô gái một chân khẽ gật đầu, không nói thêm gì.  

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục: “Bất Chu Thần Sơn rốt cuộc là một nơi như thế nào?”  

A Mục nhẹ giọng nói: “Một di tích, di tích cuối cùng của thời đại Thiên Đạo, nơi đó từng được đích thân Thiên Đạo phong ấn, không cho người ngoài đặt chân vào.”