Nhóc con màu trắng thích chiếc ghế này ư?
Mà Thần Tướng Nghê Tín nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt trắng bệch như vôi.
Đó là Thần Vương Tọa, là biểu tượng tối cao của Thiên Thần tộc!
Tiểu Đạo thì chỉ nhìn nhóc con kia, không biết đang suy tư gì.
Lúc này, nhóc màu trắng bỗng vẫy vẫy tay với Diệp Huyên.
Diệp Huyên ngẩn ra, nhìn sang A Mục: “Con bé đang gọi ta hả?"
Nàng ta gật đầu: “Ừ, gọi ngươi đấy”.
Hắn do dự một chút rồi kéo A Mục cùng bay đến trước Thần Vương Tọa. Nhóc con kia vỗ vỗ lên ghế, ý bảo hắn ngồi xuống.
Hắn trợn tròn mắt: “Ngồi được ư?"
Nhóc gật đầu.
Diệp Huyên đang muốn đặt mông xuống thì bị A Mục lắc đầu ngăn lại: “Sức mạnh của ngươi bây giờ không thể ngồi được”.
Diệp Huyên nhìn lại, chỉ thấy nhóc màu trắng trợn mắt, chỉ chỉ vào Thần Vương Tọa.
Hắn bật cười: “Được, ta tin ngươi”.
Vào khoảnh khắc hắn ngồi xuống, Thần Vương Tọa bỗng run lên kịch liệt.
Một luồng sức mạnh hùng hậu bao phủ lấy Diệp Huyên khiến hắn biến sắc, nhưng nhóc màu trắng lại vỗ một phát vào ghế.
Uỳnh!
Thần Vương Tọa nín khe.
A Mục: “...”
Diệp Huyên cũng tròn mắt nhìn, đoạn cười với nhóc màu trắng: “Thoải mái phết đấy!"
Nhóc toét miệng cười rồi vung tay lên, thu Thần Vương Tọa vào tháp Giới Ngục trong người Diệp Huyên.
Sau đó, nhóc lại nhìn sang một hướng khác, mắt sáng như sao.
Nào ngờ đúng lúc ấy, Tiểu Đạo lắc đầu: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.
Diệp Huyên: “...”
Thấy bộ dạng của nhóc màu trắng là Diệp Huyên biết nhóc chắc hẳn đã phát hiện ra bảo vật gì đó!
Nhóc màu trắng lập tức hóa thành một tia sáng trắng biến mất ở nơi cuối chân trời.
Diệp Huyên thì vội vàng dẫn A Mục đi theo.
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên lẫn A Mục đều rất phấn khởi.
Trong phấn khởi còn mang theo cảm giác kích thích!
Thần tướng Nghê Tín đứng tại chỗ nhìn Thần Vương Tọa đã biến mất, vẻ mặt dại ra.
Mất rồi!
Khởi Nguyên Thần Thụ mất rồi!
Bây giờ cả Thần Vương Tọa cũng mất luôn!
Hai chí bảo của Thiên Thần tộc đã mất hết!
Làm sao bây giờ?
Nghê Tín đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Đạo ở đằng xa, ông ta chỉ đứng yên nhìn như vậy, chứ không dám buông lời độc ác nào!
Tiểu Đạo không thèm quan tâm, nàng ta xoay người biến mất.
Sau khi Tiểu Đạo đi rồi, vẻ mặt của Nghê Tín mới trở nên dữ tợn, rồi xoay người rời đi.
...
Phía xa xa, Diệp Huyên và A Mục chạy theo nhóc màu trắng.
Trên đường, Diệp Huyên nhìn về nơi xa xăm: "Nó muốn đi đâu?"
A Mục nhìn theo tầm mắt của hắn, sau đó đáp: "Đó là đường đến Minh Phủ!"
Minh Phủ!
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: "Minh Phủ có bảo vật gì không?"
A Mục gật đầu: "Có!"
Diệp Huyên đang định hỏi tiếp thì nhóc màu trắng ở phía trước bỗng tăng tốc.
Thấy thế, Diệp Huyên biến sắc, cũng vội vàng đẩy nhanh tốc độ lên.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên và A Mục đã được nhóc