Ông ta vừa dứt lời, một luồng sáng vàng chói lòa bỗng bừng lên từ bảo tháp. Nhưng A Mục cong ngón tay, cây châm bé nhỏ kia lại run lên, sau đó xuyên thủng phần đáy tháp.
Ầm!
Bảo tháp nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Một tia sáng đỏ rực cũng bắn xuyên qua giữa trán Tháp Vương.
Phụt!
Vòi máu phun ra.
Bốn bề an tĩnh.
Cường giả Thiên Thần tộc đồng loạt trợn mắt há mồm, không ai nghĩ rằng Tháp Vương sẽ bị giết trong chớp mắt như vậy cả.
Gương mặt Nghê Tín cũng tràn đầy sợ hãi. Thực lực của Tháp Vương còn trên cả ông ta, vậy mà cứ thế đã bị lấy mạng rồi?
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?!
A Mục quan sát cây châm đang lơ lửng trước mặt Tiểu Đạo, nói: “Châm này không tệ”.
Diệp Huyên: “Nó là Mệnh Vận Chi Châm, lợi hại lắm đấy”.
A Mục gật gù rồi nhìn sang Tiểu Đạo: “Nàng ta cũng lợi hại lắm”.
"Vô cùng là đằng khác”, Diệp Huyên đồng tình.
Sức mạnh của Tiểu Đạo vẫn luôn là một dấu chấm hỏi.
Nơi xa, nàng ta nhìn thân thể đang dần mờ đi của Tháp Vương: “Ta rất không thích bị người khác xen vào khi đang nói chuyện”.
Tháp Vương chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn nàng ta, vừa toan mở miệng thì cây châm nhỏ lại phóng ra.
Vèo!
Đầu ông ta bay vút ra ngoài.
Tiểu Đạo vung tay lên, bảo tháp của Tháp Vương đã bị nàng ta thu vào.
Diệp Huyên không khỏi nheo mắt. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Tiểu Đạo có nhiều báu vật đến vậy rồi.
Tất cả là do giết người cướp của mà đến.
Tiểu Đạo quay lại hỏi hắn: “Cô bé còn ở đó không?"
Diệp Huyên ngẩn ra, đoạn nhanh chóng hiểu nàng ta đang hỏi ai.
Nhóc màu trắng.
Hắn gật đầu: “Vẫn chưa đi”.
Tiểu Đạo im lặng, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Khi ấy, nhóc màu trắng lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Hắn không khỏi nheo mắt. Nhóc ta đang định làm gì đây?
Nhóc ấy lấy ra một viên kẹo hồ lô rồi đưa cho Diệp Huyên. Hắn nhận