Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3800




Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối, nếu dung hợp chúng nó lại thì cần mất bao lâu?"  

"Hai ngày!"  

Diệp Huyên thi lễ: "Đa tạ!"  

Ông lão thợ rèn cầm ba món đồ lên rồi quay người đi vào trong nhà tranh.  



Lúc này Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Rời khỏi đây!"  

Diệp Huyên mở to mắt: "Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu!"  



Dị Thú Kinh: "..."

Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đừng có giả ngu với ta!”  

Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Dị Thú Kinh cô nương, ta có thể ở lại đây mấy ngày không?”  

Vẻ mặt Dị Thú Kinh không chút cảm xúc: “Không thể!”  

Diệp Huyên nói: “Chỉ ba ngày thôi!”  

Dị Thú Kinh vẫn quả quyết: “Không thể!”  

Rất vô tình!  

Khoé miệng Diệp Huyên giật giật, người phụ nữ này thật quá vô tình!  

Dị Thú Kinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, chỗ này của ta không phải chỗ tị nạn của ngươi!”  

Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, ba mươi luồng tử khí xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa tử khí cho Dị Thú Kinh.  

Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên, khinh thường nói: “Ngươi tưởng ta tham lam giống nhân loại các ngươi sao?”  

Diệp Huyên lại lấy hai mươi luồng tử khí ra.  

Dị Thú Kinh chợt nhận lấy năm mươi luồng tử khí kia, sau đó nói: “Ba ngày sau phải đi ngay!”  

Dứt lời, ả xoay người biến mất.  

Lúc này, A Mục ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tử khí kia của ngươi không hề tầm thường chút nào!”  

Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Cô muốn à?”  

A Mục lắc đầu: “Ta không cần tử khí!”  

Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn về phía cửa hàng nhỏ kia, bây giờ hắn chỉ mong ông lão thợ rèn có thể nhanh chóng nâng cấp kiếm Thiên Tru!  

Mấy con Thiên Long kia thật sự quá kiêu ngạo!  

A Mục nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Cô nương khi nãy là một kỳ vật, nếu ngươi có thể thu phục nàng thì chắc chắn rất có lợi cho ngươi!”  

Thu phục Dị Thú Kinh!  

Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Người này không thích ta, ta không nên có ý đồ với ả!”  

Nói xong, hắn nhìn A Mục: “A Mục cô nương, ta vẫn luôn không hiểu một điều, cao thủ của Vu tộc cô vẫn chưa tỉnh lại, vì sao cô có thể tỉnh lại thế?”  

A Mục chớp mắt: “Tất cả sự gặp gỡ đều là số mệnh, là duyên phận!”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý là ta với cô gặp nhau là duyên ư?”