Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3780-3785




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Mục liếc nhìn đại trận, sau đó dẫn Diệp Huyên đi đến trước một cái giếng.



Diệp Huyên nhìn xuống dưới, trong giếng toàn là máu tươi!



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục nhẹ giọng nói: "Nhảy vào đi!"




Diệp Huyên trừng mắt: "Cứ nhảy xuống à?"



A Mục gật đầu: "Giếng này đại bổ, trong Vu tộc của ta, chỉ có người lập được đại công mới có thể dùng, ngươi vào đó hấp thụ đi!"



Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhảy thẳng xuống.



Sau khi nhảy xuống giếng, đống máu tươi ở quanh thân hắn lập tức sôi sục lên, lúc này, A Mục ở phía trên đột nhiên đọc thầm thần chú, dần dần, từng luồng sức mạnh thần bí xuất hiện ở trong giếng.




Diệp Huyên trong giếng khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang chui vào trong thân thể của mình.



A Mục nói: "Đừng phản kháng, đây là Vu Thần Chi Lực, ta dùng Vu Thần Chi Lực cưỡng chế luyện hóa thân thể của ngươi, lát nữa sẽ hơi đau đấy".



Nàng ta vừa dứt lời, Diệp Huyên đã cảm thấy toàn thân mình quặn thắt lại, nhưng cũng may, chút đau đớn này với hắn mà nói thì cũng không là gì cả.



Chừng nửa canh giờ sau, thân thể A Mục đột nhiên chậm rãi bay lên giữa không trung, nàng ta nhắm hai mắt lại, hai tay khẽ giương lên: "Vu Thần! Hắn yếu quá, ngươi cho cơ thể hắn mạnh lên hơn chút đi! Xin ngươi đó!"



Nói xong, nàng ta cầm pháp trượng điểm nhẹ xuống giếng máu.



Ầm!



Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên tràn vào trong giếng, khoảnh khắc đó, toàn bộ máu trong giếng đột nhiên sục sôi lên mãnh liệt, toàn thân Diệp Huyên ở phía dưới phồng lên, từng luồng sức mạnh to lớn điên cuồng tràn vào cơ thể của hắn.



Diệp Huyên có chút hoảng sợ: "Tiền bối, đây là sức mạnh gì vậy?"



Tầng chín đáp: "Vu Thần Chi Lực đấy!"



Diệp Huyên hỏi: "Người biết Vu Thần à?"



Tầng chín nói: "Không biết. Nhưng xem ra Vu Thần này không đơn giản đâu! Đại tế ti này cũng không phải dạng vừa".



Diệp Huyên gật đầu, thật ra đến bây giờ hắn vẫn không xác định được A Mục có phải thật sự không biết đánh nhau hay không!



Đúng lúc này, A Mục ở phía trên đột nhiên nói: "Lên!"



Vừa dứt lời, Diệp Huyên trong giếng lập tức nhẹ nhàng nhảy ra, Diệp Huyên nhìn thân thể của mình, những phù văn đỏ như máu trên người đang dần dần biến mất.



A Mục bay tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta quan sát cơ thể hắn một lúc rồi hỏi: "Bây giờ thấy thế nào?"



Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn cảm giác trong cơ thể mình có một luồng sức mạnh cường đại đang lưu động, một lát sau, hắn đột nhiên nắm chặt hai tay lại.



Ầm!



Chân trời xung quanh rung lên, không gian trong vòng mấy ngàn trượng lập tức nứt ra.



Diệp Huyên nhìn cơ thể mình, có chút hưng phấn mà nói: "Bây giờ ta đã là Bất Diệt Kim Thân rồi à?"



A Mục lắc

1645017706017.png


Diệp Huyên liền vội vàng hỏi: "Làm sao Niết Bàn được?"



A Mục trầm giọng nói: "Theo ta được biết thì có hai cách, thứ nhất là tự thân tu luyện thành, thứ hai là dùng ngoại vật".




Diệp Huyên hỏi: "Ngoại vật gì?"



"Máu Chân Phượng, có thể giúp người ta Niết Bàn Bất Diệt".



Diệp Huyên tiếp tục hỏi: "Chân Phượng ở đâu?"



A Mục liếc mắt nhìn Diệp Huyên: "Hiện tại trong thiên địa này chỉ có một con Chân Phượng thôi".




Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Tại sao lại ít thế?"



A Mục lắc đầu: "Năm đó khi lão đại của tộc Chân Phượng trùng sinh Niết Bàn đã gây ra động tĩnh quá lớn, hỏa diễm của nàng phủ mấy trăm ngàn dặm, giết chết vô số sinh linh, chuyện này thì cũng thôi đi! Nhưng nàng ta không biết thu liễm, càng khuếch tán lửa của mình ra rộng hơn, cuối cùng ngọn lửa này đã lan đến núi Thiên Đạo của tinh vực Thiên Đạo".



"Thiên Đạo ra tay?"



A Mục lắc đầu: "Cũng không! Nhưng lúc ấy Thiên Đạo đã giáng xuống một thần lôi, lúc thần lôi xuất hiện cũng có nghĩa là Thiên Đạo đang cảnh cáo nàng ta! Đáng tiếc khi đó nàng ta vừa trùng sinh Niết Bàn, thực lực chưa từng mạnh mẽ đến vậy, vô cùng kiêu ngạo, nàng ta đã chỉ lên trời xanh, nói gì mà "Trời không thuận ta, ta nghịch lại trời". Thốt ra lời này có nghĩa là đã tuyên chiến với Thiên Đạo. Thế là một đạo thần lôi lập tức đánh vào tộc Chân Phượng, Chân Phượng vừa Niết Bàn thành công kia lập tức bị đánh nát thân thể! Không chỉ thế, tộc nhân Chân Phượng còn lại cũng không thoát được, toàn tộc đã bị mai táng chỉ sau một đạo thần lôi".



Diệp Huyên nghe rồi cũng không nói gì!



Kiêu ngạo quá cũng dễ gặp xui rủi lắm!



Lúc này A Mục lại nói: "Thật ra Chân Phượng trùng sinh Niết Bàn kia chưa chết hoàn toàn, linh hồn của nàng ta vẫn còn sống, chẳng qua là bị xích Thiên Đạo giam cầm lại rồi!"



Diệp Huyên nói: "Nàng ta không trốn thoát được à?"



A Mục lắc đầu: "Trốn không thoát! Cũng không có ai dám đi cứu nàng ta, bởi vì đó là do Thiên Đạo ra tay, còn muốn giam cầm nàng ta đời đời kiếp kiếp, nghĩ lại cũng thấy đáng thương! Nhưng ai bảo nàng ta đang yên đang lành lại hô hào đòi nghịch thiên cơ chứ?"



Diệp Huyên do dự một lúc rồi nói: "Ở thời đại các cô, cái gọi là nghịch thiên kia sẽ nhận phải hậu quả nghiêm trọng lắm à?"



A Mục nhìn Diệp Huyên: "Không phải rất nghiêm trọng, mà là vô cùng nghiêm trọng".



Diệp Huyên gật đầu, xem ra sau này không có chuyện gì thì không thể hô bậy bạ nghịch thiên được nữa rồi.



Bốc đồng nói một lần thì sướng mồm thật, những lỡ như đắc tội phải vị Thiên Đạo kia, cái được không đủ bù đắp cái mất đó!



A Mục đột nhiên nói: "Ngươi muốn đạt đến Bất Diệt Kim Thân, trừ khi chậm rãi tu luyện mà thành, thì cũng chỉ có thể tìm đến Thiên Phượng đang bị giam cầm kia thôi".



Diệp Huyên hỏi: "Thiên Phượng kia ờ đâu?"



A Mục đáp: "Trên Phượng Sơn, nơi đó giờ là một vùng núi lửa, nàng ta bị giam ở một nơi rất sâu trong đấy".



Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: "Đừng nói ngươi thật sự muốn đi tìm nàng ta đấy nhé? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ nữa, cứu nàng ta thì đồng nghĩa với việc dây vào nhân quả với Thiên Đạo, hơn nữa có

1645017726289.png


Phía chân trời, ông lão Thiên Long đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, gằn giọng nói: "Nhân loại giun dế, ngươi muốn chết như thế nào!"



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục: "Bây giờ ta đánh thắng được lão không?"



A Mục do dự một lúc rồi nói: "Có lẽ.... là được!"




Diệp Huyên: "..."



...







Đánh thắng được không?




Diệp Huyên cũng không biết.



Tuy thực lực của hắn được được nâng lên rất nhiều, nhưng ông lão Thiên Long này lại là Thiên Long bốn vân. Lúc trước một con Thiên Long hai vân thôi đã phải khiến hắn phải thôi thúc Huyết Mạch Chi Lực, có thể tưởng tượng được Thiên Long bốn vân này khủng bố đến mức nào.



Tất nhiên bây giờ vấn đề là có đánh không lại cũng phải đánh.



Diệp Huyên nhìn về phía ông lão Thiên Long: "Đấu đơn?"



Ông lão Thiên Long cả giận nói: "Đấu đơn? Ngươi có phải cả nghĩ quá rồi không?"



Nói xong, lão cùng mấy con Thiên Long đằng sau cùng lao xuống phía Diệp Huyên!



Đánh hội đồng!



Thấy cảnh này, Diệp Huyên hoàn toàn biến sắc, tên kia vậy mà lại không chọn đấu đơn!



Diệp Huyên không chút do dự cõng lấy A Mục xoay người bỏ chạy.



Đánh một con Thiên Long hắn còn chưa dám chắc, huống chi là đánh với nhiều con Thiên Long như vậy?



Sau khi thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, tốc độ của hắn cũng tăng lên không ít, nhưng vẫn phải dựa vào A Mục giúp đỡ gia tốc mới được!



Nhìn thấy Diệp Huyên chạy, ông lão Thiên Long ngây cả người, sau đó cả giận hét lên: "Đuổi theo!"



Nói xong, lão cùng với mấy con Thiên Long phía sau lập tức biến mất ở cuối chân trời.



Trên đường, Diệp Huyên hỏi: "A Mục tiền bối, có nơi nào tương đối an toàn không?"



A Mục suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không có!"



"..."



"Ngươi không đánh lại bọn chúng à?"



Diệp Huyên đen mặt: "Ta có đánh thắng được hay không chẳng phải cô nên tự hiểu trong lòng à?"



A Mục cười: "Ta lại nghĩ là đánh thắng được đấy!"



Diệp Huyên không nói gì, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên hỏi: "Vu thị của Đại tế ti các cô có phải đều mạnh mẽ lắm đúng không?"



A Mục gật đầu: "Người hầu của các đời Đại tế ti cơ bản đều được xem như là cường giả số

1645017744878.png


Diệp Huyên do dự một lát rồi hỏi: "A Mục cô nương, có phải trong các đời Vu thị, ta là người yếu nhất đúng không?"



"Đúng!"



Diệp Huyên có chút khó hiểu: "Vậy sao cô lại chọn ta?"




"Nhìn ngươi vừa mắt!"



Diệp Huyên: "..."



Lúc này, tốc độ của những Thiên Long kia bỗng nhiên tăng nhanh.



Nhận thấy tình cảnh này, Diệp Huyên biến sắc, hắn vội tăng nhanh tốc độ, hắn liếc mắt nhìn bốn phía, hắn biết là không thể chờ ở đây tiếp nữa rồi!




Phải rời đi!



Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đến được lối ra của Hư Duy Vô Độ, lúc này hắn nhìn thấy ông lão trông mộ kia, ông lão trông mộ liếc mắt nhìn A Mục, không nói gì.



Diệp Huyên nhìn lão: "Tiền bối, cứu mạng với!"



Ông lão trông mộ do dự một lát rồi nói: "Chúng ta cũng không quen thân nhau lắm!"



"..."



Lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một luồng uy thế kinh khủng.



Đến rồi!



Mí mắt Diệp Huyên giật lên, hắn nhìn về phía ông lão trông mộ, lão chỉ về phía lối ra: "Chạy mau!"



Khóe miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên, không do dự nữa mà lao thẳng ra ngoài!



Lúc này đám cường giả Thiên Long dừng lại trước mặt ông lão trông mộ.



Ông lão Thiên Long nhìn về phía ông lão trông mộ, cả giận nói: "Vì sao thả hắn đi!"



Ông lão trông mộ khẽ nhíu mày, lão phất tay áo lên.



Ầm!



Ông lão Thiên Long bị hất bay ra ngoài hơn ngàn trượng, sau khi lão dừng lại, trên mặt lão đã có thêm một dấu tay đỏ!



Nhìn thấy cảnh này, mấy Thiên Long khác có mặt đều biến sắc!



Ông lão Thiên Long dẫn đầu cũng có chút mơ hồ!



Ông lão Thiên Long nhìn về phía ông lão trông mộ: "Ngươi là ai!"



Ông lão trông mộ không nói gì, chỉ xoay người rời đi.



Ông lão Thiên Long trầm mặc một lát, sau đó nói: "Đuổi theo thiếu niên nhân loại kia!"



Nói xong, lão và mấy Thiên Long bên cạnh lại tiếp tục đuổi theo!



...



Sau khi ra khỏi Hư Vô Duy Độ, Diệp Huyên cõng A Mục lao nhanh một đường, lúc cảm nhận được những Thiên Long kia vẫn đang đuổi theo, sắc mặt hắn lập tức sạm đi, những kẻ này quả

1645017756952.png


A Mục trừng mắt nhìn: "Cầu ai?"



"Một người rất lợi hại!"



Nói xong, hắn lại lần nữa tăng tốc, chẳng mấy chốc hắn đã đến ngục tối Vô Biên, mà mấy con Thiên Long kia cũng lao vào theo hắn.




Bên bờ sông xa xôi, cô gái một chân đang giật quần áo bỗng ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc nàng ta đã cau mày lại: "Quỷ rắc rối lại tới nữa rồi!"



Nói xong, nàng ta lập tức biến mất tại chỗ.



Diệp Huyên cõng A Mục đến hiệu cầm đồ, nhưng bên trong lại rỗng tuếch.



Diệp Huyên liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, cô đâu rồi?"




Không ai trả lời!



Diệp Huyên sầm mặt lại, cái cô này lại chạy đi đâu mất rồi!



Đúng lúc này, mấy luồng uy thế cường đại bỗng nhiên bao trùm lấy hiệu cầm đồ Thiên Đạo!



Mí mắt Diệp Huyên giật lên, giờ có muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa!



A Mục bên cạnh Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Chỗ này an toàn không?"



Diệp Huyên do dự một lát rồi đáp: "Chắc thế!"



Tiểu Đạo không có ở đây, hắn thấy có chút thấp thỏm!



Người ở ngục tối Vô Biên không dám ra tay ở đây, nhưng mấy con Thiên Long kia lại không phải người nơi này, đối phương đến từ Hư Vô Duy Độ, có lẽ còn không biết sự tồn tại kinh khủng của Tiểu Đạo nữa là!



Đúng lúc này, mấy con Thiên Long đã xuất hiện ở ngoài cửa hiệu cầm đồ, ông lão Thiên Long vừa định đi vào thì lão bỗng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu trước cửa.



Hiệu cầm đồ Thiên Đạo?



Ông lão Thiên Long sửng sốt.



Đúng lúc này, Diệp Huyên bên trong tiệm đột nhiên cười gằn: "Ông có biết đây là đâu không? Đây là hiệu cầm đồ Thiên Đạo! Thiên Đạo đó, ông biết không?"



Thiên Đạo!



Ông lão Thiên Long nhìn về phía Diệp Huyên: "Thiên Đạo không thể ở nơi này!"



Nói xong, lão lập tức đấm ra một quyền.



Diệp Huyên biến sắc, hắn lập tức kéo A Mục ra phía sau, sau đó cũng đồng thời đấm ra một cú.



Ầm!



Tích tắc ấy, Diệp Huyên bị đẩy lùi thẳng ra sau, nện ầm ầm vào quầy hàng, mà ông lão Thiên Long cũng lùi lại mấy trượng!



Nhưng hai người lại

1645017767709.png


Không đơn giản!



Trong lòng ông lão Thiên Long lại nâng cao đề phòng!



Đúng lúc này, Diệp Huyên bên trong hiệu cầm đồ đột nhiên nói: "Ông lão, đấu đơn không? Chúng ta đấu với nhau!"




Ông lão Thiên Long nhìn Diệp Huyên: "Vì sao ta phải đấu với ngươi? Nếu ngươi có bản lĩnh thì cũng gọi người đến đi!"



Nghe thế, khóe miệng Diệp Huyên hơi giật lên, cái tên này...



Đúng lúc này, ông lão Thiên Long đột nhiên vọt vào bên trong hiệu cầm đồ, mà theo sau lão còn có mấy con Thiên Long khác.



Diệp Huyên hơi híp mắt lại, đang định ra tay thì bỗng có một cô gái xuất hiện ở trước mặt hắn.




Không ai khác, chính là cô gái một chân!



Cô gái một chân nhìn đám Thiên Long đang xông tới một cái, rồi đột nhiên đấm ra một quyền.



Ầm!



Đám ông lão Thiên Long chưa kịp phản ứng lại đã bị hất bay hết ra ngoài!



Thấy cảnh này, trong lòng Diệp Huyên có chút khiếp sợ, cô gái này mạnh đến thế à?



Bên ngoài hiệu cầm đồ, đám Thiên Long dừng lại, ông lão kia nhìn cô gái một chân, trong mắt ngập tràn vẻ nghiêm túc: "Các hạ là người phương nào!"



Cô gái một chân không để ý tới ông lão Thiên Long, mà quay sang nhìn Diệp Huyên: "Rời khỏi đây!"



Diệp Huyên do dự một lát rồi đáp: "Ta không!"



A Mục: "..."



Cô gái một chân khẽ nhíu mày, nàng ta chậm rãi siết tay phải lại, Diệp Huyên vội vàng nói: "Ta tìm Tiểu Đạo cô nương!"



Cô gái một chân lạnh nhạt nói: "Nàng không muốn gặp ngươi!"



Diệp Huyên cau mày: "Tại sao?"



Cô gái một chân mặt không cảm xúc: "Nàng bảo ngươi đến Hư Vô Duy Độ nhất định sẽ gây ra đại họa, nàng không muốn nhúng tay vào mấy chuyện vô bổ này nên chạy trước rồi!"



Nghe thế, mí mắt Diệp Huyên giật giật lên, hắn lắc đầu thở dài: "Hầy, không ngờ trong lòng Tiểu Đạo cô nương ta lại là người như thế!"



Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên: "Lẽ nào ngươi không phải thế? Ngươi làm cái gì cũng không xong, được cái gây rắc rối là giỏi!"



Diệp Huyên: "..."



Đúng lúc này, ông lão Thiên Long cách đó không xa bỗng lên tiếng: "Các hạ, đây là việc của ta và hắn, kính xin các hạ đừng nhúng tay vào!"



Cô gái một chân xoay người nhìn về phía ông lão Thiên Long: "Ngươi là cái thá gì!"



Diệp Huyên kinh ngạc, tính tình của cô gái này không

1645017784759.png