Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3767




Ở nơi xa, Thiên Long nhìn Diệp Huyên với vẻ kiêng kỵ tràn ngập trong mắt. Chợt như nghĩ đến gì đó, nó đánh mắt sang A Mục. Nàng ta nheo mắt, vội nói với Diệp Huyên: “Cứu ta!"  

Nàng vừa dứt lời, cái đuôi của Thiên Long đã ầm ầm quét tới.  

Diệp Huyên xuất hiện trước mặt A Mục. Trước khi hắn ra tay, nữ Vu sư lại gõ nhẹ vào kiếm Thiên Tru: “Nhân danh Vu Thần, ban cho người thần phong!"  

Uỳnh!  



Thiên Tru chấn động, biến từ màu đỏ thắm thành đen tuyền, nơi mũi kiếm lóe lên một chấm sáng màu đen.  

Diệp Huyên ngây ngẩn, sau đó tung người lên, nện kiếm xuống.  

Xoẹt!  



Cái đuôi của Thiên Long bị một kiếm này chặt phăng, vòi máu phun ra nhuộm đỏ cả chân trời.  

Diệp Huyên hết hồn.  

Kiếm Thiên Tru mạnh đến vậy sao?  

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay mà cảm thấy mê man.  

Đúng lúc ấy, A Mục lên tiếng: “Giết ông ta đi!"  

Diệp Huyên nhìn lên, thấy Thiên Long đang xoay người bỏ chạy trong sợ hãi.  

Tốc độ của nó rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất nơi chân trời.  

A Mục vỗ nhẹ vào lưng Diệp Huyên: “Nhân danh Vu Thần, ban cho ngươi thần tốc!"  

Uỳnh!  

Một luồng sức mạnh bí ẩn bỗng ùa vào cơ thể hắn.  

Diệp Huyên ngẩn ra, một khắc sau đã biến mất ở chân trời. Khoảng hai hơi thở sau, hắn trở lại với một con rồng khổng lồ trong tay.  

Thấy hắn đáp xuống, A Mục phấn khởi chạy đến, vung chân đạp vào đầu rồng: “Đánh đi! Ngon đánh tiếp đi! Ngươi phách lối lắm mà!"  

Diệp Huyên ngần ngừ: “Ông ta chết rồi”.  

A Mục chớp chớp mắt: “Vậy thì rút gân, uống máu đi, thân thể ngươi sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa”.  

Hắn do dự: “Vậy có được không?"  

A Mục vừa muốn mở miệng thì thấy hắn đã đi đến trích máu rồng.  

A Mục: "...”  

Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyên đã rút cạn máu Thiên Long, cất vào tháp Giới Ngục, sau đó lại bắt đầu rút gân rồng.  

A Mục vừa đứng xem vừa hướng dẫn hắn cách làm cho đúng.  

"Đây là tủy rồng, đại bổ, đừng làm hỏng đó”.  

“Đây là gan rồng, xào lên ngon tuyệt, giữ lại cho ta.”  

"Đây là tim rồng, ăn vào thì tim sẽ siêu mạnh luôn, ngươi ăn đi”.  

"Đây là pín rồng... Khụ...”  

Diệp Huyên tỉnh rụi thu thứ đó vào.

Chỉ một hồi sau, con Thiên Long đồ