Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, Diệp Huyên rời khỏi hiệu cầm đồ, lúc rời đi, hắn vô cùng vui vẻ.
Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu cười khẽ, nàng lấy một quyển sách cổ ra đọc, trang đầu của sách cổ có hai chữ: Không Gian.
…
Sau khi rời khỏi hiệu cầm đồ, Diệp Huyên dừng lại trên đường, vì cô gái một chân đang đứng ở chỗ cách đó không xa trước mặt hắn!
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác của Diệp Huyên lúc này!
Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Cô gái một chân bay tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Có thể đừng quay lại nữa không?”
Giọng nói lạnh tựa như băng.
Diệp Huyên ngây người, sau đó nghiêm túc đáp: “Tiền bối, ta thích nơi này!”
Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối, ta…”
Cô gái một chân chợt ngắt lời hắn: “Giúp ta một chuyện!”
Giúp?
Diệp Huyên chớp mắt, sau đó vội nói: “Tiền bối nói đi!”
Cô gái một chân trước mắt không tầm thường chút nào, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với đối phương chắc chắn là một chuyện tốt.
Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên: “Ngứa tay”.
Diệp Huyên sửng sốt.
Lúc này, nàng ta đánh một quyền lên mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh một quyền vào mặt.
Oanh!
Diệp Huyên bay ra ngoài, văng xa khoảng mấy trăm trượng.
Một vài cường giả xuất hiện ở xung quanh, nhưng khi nhìn thấy cô giá một chân, bọn họ lại lập tức biến mất.
Trong ngục tối Vô Biên này, có hai người nhất định không thể trêu vào, một là Tiểu Đạo, hai là cô gái một chân.
Diệp Huyên ở đằng xa bò dậy, mà lúc này, cô gái một chân kia đã xoay người bỏ đi.
Diệp Huyên nổi giận nói: “Sao cô lại làm thế!”
Cô gái một chân xoay người nhìn Diệp Huyên: “Đấu tay đôi không?”
Diệp Huyên: “…”
Tầng chín chợt lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi nhịn được à? Đánh nhau với nàng ta đi!”
Diệp Huyên đáp: “Tiền bối, người ra ngoài giúp đỡ nhé?”
Tầng chín nói: “Có liên quan đến ta à?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, cô