Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3726-3730




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Nhậm Bình Sinh nhất thời trở nên khó coi. Lão ta biết Mạc Hư Tử và Vô Hi không kéo dài được bao lâu nữa.



Nghĩ đến đây, Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Diệp Huyên, lão ta gằn giọng nói: “Vậy ngọc nát thì đá cùng nát!”




Lời nói vừa rơi xuống, lão ta đột nhiên tung một chưởng về phía chân trời.



Ầm!



Phía chân trời đột nhiên xuất hiện một cái hắc động tối đen. Bên trong lỗ đen có một tòa Truyền Tống Trận, rất nhanh, từng đạo hơi thở cường đại đi ra từ bên trong hắc động kia.



Thấy thế, Diệp Huyên nhíu mày. Đối phương là muốn dịch chuyển toàn bộ cường giả của tinh vực Thiên Đạo đến đây sao?




Đây là sắp đánh nhau cả đám!



Diệp Huyên im lặng một lát, hắn mở lòng bàn tay, một tấm bùa Truyền Tống xuất hiện trong tay hắn, hắn trực tiếp bóp nát bùa Truyền Tống.



Ầm!



Phía sau Diệp Huyên, một tòa Truyền Tống Trận to lớn bỗng xuất hiện, rất nhanh, một đạo hơi thở cường đại đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một lão già bước ra.



Người này chính là tông chủ của Thái Nhất Tông - Nguyên Nhất.



Nhìn thấy Diệp Huyên, Nguyên Nhất khẽ gật đầu: “Diệp tiểu hữu”.



Diệp Huyên nói: “Nguyên Nhất tiền bối, ta cần Thái Nhất Tông trợ giúp”.



Nguyên Nhất liếc nhìn Nhậm Bình Sinh phía chân trời, ông ta nhíu mày: “Đạo chủ!”



Nhậm Bình Sinh cũng nhìn về phía Nguyên Nhất: “Thái Nhất Tông!”



Nguyên Nhất trầm mặc.



Nhậm Bình Sinh thấp giọng nói: “Nguyên Nhất tông chủ, chuyện này không liên quan gì tới các người, mong các người đừng nhúng tay vào”.



Nguyên Nhất cười nói: “Nói đùa!”



Nói xong, ông ta xòe bàn tay, một tấm lệnh tiễn đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, từng đạo hơi thở cường đại đi ra từ bên trong Truyền Tống Trận phía sau Diệp Huyên.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Bình Sinh híp hai mắt lại: “Vì Diệp Huyên, Thái Nhất Tông ngươi làm vậy có đáng không?”



Nguyên Nhất lắc đầu: “Làm người phải coi trọng danh dự”.



Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, vô số cường giả của Thái Nhất Tông đã xuất hiện sau lưng ông ta.



Có thể nói, toàn bộ cường giả của Thái Nhất Tông đều đi ra.



Lúc này, cường giả của tinh vực Thiên Đạo cũng đã xuất hiện đông đủ. Nhìn đội hình và

1644900547747.png


Lúc này, Diệp Huyên đang muốn nói chuyện thì Nguyên Nhất cười nói: “Bây giờ rời đi, lão già này quả thật không làm được”.



Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Nếu đã như thế, Thái Nhất Tông nhà ngươi hãy chôn cùng Diệp Huyên luôn đi”.



Lời nói vừa dứt, lão ta nhìn về phía Diệp Huyên bên dưới: “Giết!”




Phía chân trời, vô số cường giả của tinh vực Thiên Đạo đáp xuống.



Vẻ mặt của Nguyên Nhất trở nên hung dữ: “Giết!”



Nói xong, ông ta dậm chân phải phóng lên cao. Phía sau ông ta là vô số cường giả của Thái Nhất Tông.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cụ ông cách đó không xa, lúc này, cụ ông đã gắt gao áp chế Mạc Hư Tử và Vô Hi. Nhưng cụ ông muốn giết hai người này vẫn là khó khăn.




Thái Nhất Tông không phải đối thủ của tinh vực Thiên Đạo.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này đã có cường giả của Thái Nhất Tông ngã xuống.



Phía chân trời, Nhậm Bình Sinh đột nhiên lao xuống, mục tiêu của lão ta chính là Diệp Huyên. Bên cạnh lão ta còn có hai gã cường giả siêu cấp của Thiên Đạo Thành.



Hiển nhiên, lão ta muốn tiêu diệt Diệp Huyên với tốc độ nhanh nhất.



Đúng lúc này, chân trời phía xa đột nhiên vỡ nứt, ngay sau đó, một đội cường giả áo trắng cầm theo đao vọt tới…



Đại Hoang Quốc!











Thấy cường giả của Đại Hoang Quốc, Diệp Huyên sửng sốt.



A La đến rồi?



Nhưng hắn không nhìn thấy A La!



Sau khi một trăm người kia xuất hiện, tình thế thoáng chốc thay đổi!



Một trăm người mặc áo bào trắng mang đao này quá mạnh mẽ!



Mỗi người gần như đều có thể lấy một đỡ mười!



Thấy một trăm người kia xuất hiện, sắc mặt của Nhậm Bình Sinh trở nên khó coi.



Cuối cùng chuyện lão ta lo lắng vẫn xảy ra!



Đại Hoang Quốc nhúng tay vào, đồng nghĩa với việc A La công khai đứng về phía Diệp Huyên.



Không có đường lui!



Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn về phía Vô Hi ở cách đó không xa: “Bảo người của ông đến đây!”



Vô Hi đang giao thủ với lão Cổ ở phía xa đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn sang một bên, sau một hồi im lặng, ông ta vung tay phải lên, không gian sau lưng ông ta nứt ra, trong nháy mắt, vô số cường giả Thiên Ma tộc bay

1644900557919.png


Diệp Huyên ở bên dưới chậm rãi nhắm mắt lại.



Ầm!



Trong nháy mắt, vô số kiếm ý bay ra từ trên người Diệp Huyên.




Dần dần, không gian xung quanh Diệp Huyên bắt đầu sôi trào như nước.



Nhậm Bình Sinh trên không trung híp mắt lại, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: “Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ để ngươi được như ý!”



Dứt lời, người lão ta dần mờ đi, xung quanh lão ta đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ như máu.



Sau khi ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc nóng lên, hơn nữa còn ngày càng nóng, như muốn đốt chảy vùng không gian này vậy.




Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Nghiệp hoả, trước đây Thiên Đạo vì bảo vệ trật tự thời gian mà luyện chế ra nghiệp hoả, lửa này là khắc tinh của linh hồn, không thể coi thường!”



Diệp Huyên nhìn Nguyên Nhất ở phía xa, người vừa nói chuyện chính là Nguyên Nhất!



Diệp Huyên gật đầu, tay phải của hắn lặng lẽ nắm chặt kiếm Thiên Tru, Nhậm Bình Sinh ở phía chân trời đột nhiên hét to: “Chết đi!”



Vừa nói xong, ngọn lửa xung quanh lão ta bắt đầu lao xuống từ phía chân trời.



Vụt vụt vụt vụt vụt vụt…



Không gian chỗ ngọn lửa đi qua đều lập tức bị vùi lấp!



Những cường giả xung quanh vội vàng lùi lại, tránh né ngọn lửa này, vì ngọn lửa này thật sự quá mạnh mẽ! Ngọn lửa vốn đã rất mạnh rồi, cộng thêm còn do một cường giả Chủ Tế Cảnh ra tay, uy lực thật sự đủ để huỷ thiên diệt địa.



Rõ ràng lần này Nhậm Bình Sinh thật sự muốn tiêu diệt Diệp Huyên!



Diệp Huyên ở bên dưới chậm rãi nhắm mắt lại, mà lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.



Diệp Huyên quay đầu nhìn Trương Văn Tú, Trương Văn Tú hờ hững cất lời: “Có vấn đề gì à?”



Diệp Huyên cười hỏi: “Cô muốn chết cùng ta à?”



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Có thể đỡ được không?”



Diệp Huyên hơi nhếch miệng, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải người nhảy lên cao, sau khi bay lên chân trời, ý cười trong mắt Diệp Huyên càng rõ ràng hơn, khiên Tu Di của hắn đột nhiên biến mất, không chỉ mỗi khiên Tu Di, mà cả giáp Chúc Long cũng biến mất, chỉ còn lại thân thể!



Thấy cảnh này, Nhậm Bình Sinh ở chân trời cau mày.



Diệp Huyên này muốn làm gì?



Lúc này, một luồng tử khí mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trên người Diệp Huyên, vào khoảnh khắc nó xuất hiện, ngọn lửa kia đã bao phủ lấy hắn!



Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hoảng hốt, nhưng sau đó lại sửng sốt!



Vì Diệp Huyên đứng trong ngọn lửa lại không bị làm sao cả, chẳng những thế, hắn còn đang cười!



Thấy cảnh này, Nhậm Bình Sinh đứng ở phía chân trời trợn mắt: “Sao có thể!”



Diệp Huyên đứng

1644900567776.png


Thật ra lúc đầu hắn cũng rất lo lắng, vì hắn không chắc Bất Tử Chi Thân của mình có thể đỡ được nghiệp hoả này không, dù sao uy lực của nó thật sự quá mạnh mẽ!



Nhưng cũng may Bất Tử Chi Thân của hắn rất mạnh, bây giờ nghiệp hoả đốt trên người hắn, hắn cũng chẳng có chút cảm giác nào cả!




Diệp Huyên chợt cầm kiếm lên chém một nhát.



Ầm!



Nghiệp hoả lập tức bị kiếm của hắn chém lui, cùng lúc đó, Diệp Huyên lao thẳng tới trước mặt Nhậm Bình Sinh, chém một kiếm xuống.




Nhậm Bình Sinh nở nụ cười dữ tợn: “Ta thật sự muốn xem thử rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức nào!”



Dứt lời, lão ta cũng xông lên, tốc độ của lão ta rất nhanh, kiếm của Diệp Huyên còn chưa chém lên đầu lão ta thì nắm đấm của lão ta đã đánh vào bụng Diệp Huyên rồi.



Bốp!



Diệp Huyên lập tức lùi lại cả nghìn trượng, nhưng hắn không bị làm sao cả!



Chẳng những thế, trên nắm đấm tay phải của Nhậm Bình Sinh còn xuất hiện chút khí đen, đó là tử khí, mà tử khí này còn đang điên cuồng nuốt chửng tay của lão ta!



Nhậm Bình Sinh hơi nhíu mày, Diệp Huyên này không sao cả?



Diệp Huyên ở phía xa cũng hơi sửng sốt, nói đúng hơn đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Bất Tử Chi Thân, lúc đầu, hắn còn hơi nghi ngờ Bất Tử Chi Thân của mình, nhưng bây giờ hắn không hề nghi ngờ gì nữa cả!



Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể làm gì được hắn!



Đương nhiên lúc này hắn cũng phát hiện một điều, đó là trong cường giả Chủ Tế Cảnh cũng phân chia mạnh yếu, thực lực của A La chắc chắn vượt xa Nhậm Bình Sinh này, vì trực giác nói với hắn, Bất Tử Chi Thân của hắn không có hiệu quả với A La.



Diệp Huyên không nghĩ nhiều nữa mà lao thẳng về phía Nhậm Bình Sinh, lúc này, hắn đang là vô địch!



Thấy Diệp Huyên xông tới, Nhậm Bình Sinh híp mắt lại, lão ta mở lòng bàn tay ra, nghiệp hoả hội tụ trong lòng bàn tay lão ta, một khắc sau, lão ta biến mất, cùng lúc đó, một ngọn lửa thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Huyên.



Ầm!



Ngọn lửa kinh khủng lập tức thiêu huỷ không gian xung quanh Diệp Huyên, nhưng Diệp Huyên lại không bị làm sao cả, ngọn lửa kia như không thể đốt được hắn vậy.



Thấy cảnh này, sắc mặt Nhậm Bình Sinh trở nên càng khó coi hơn, lão ta biết thân thể Diệp Huyên rất mạnh, đã đạt đến bất hủ, nhưng lúc này, thân thể của Diệp Huyên không phải chỉ mạnh mẽ mà thôi, rõ ràng là vô địch luôn rồi!



Nghiệp hoả cũng không thể đả thương hắn?



Đây là thân

1644900577898.png


Nhậm Bình Sinh không hề tránh né, lão ta đánh một quyền vào bụng Diệp Huyên, tốc độ của lão ta còn nhanh hơn cả Diệp Huyên, đánh một quyền lên đầu Diệp Huyên trước, Diệp Huyên lại bay ra ngoài một lần nữa, nhưng trong khoảnh khắc bay ra ngoài, hắn cũng chém một kiếm lên đầu Nhậm Bình Sinh.



Xoẹt!



Một tiếng cắt vang lên.




Trên đầu Nhậm Bình Sinh xuất hiện một vết kiếm nhỏ bé, thân thể của lão ta cũng không mạnh như Diệp Huyên, hơn nữa, Diệp Huyên còn đang sử dụng kiếm Thiên Tru đã được nâng cấp!



Còn Diệp Huyên đỡ một quyền của lão ta xong lại không bị làm sao cả!



Nhậm Bình Sinh lau đi máu tươi trên trán, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, lão ta đang định ra tay một lần nữa thì phía xa đột nhiên có tiếng kiếm reo vang lên, lão ta quay đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Mạc Hư Tử bị lão Cổ dùng một kiếm chém lui, mà lúc này, trên người Mạc Hư Tử đã chi chít vết thương, Mạc Hư Tử còn đỡ, Vô Hi càng thê thảm hơn, Thiên Ma Pháp Thân của ông ta đã bị chém nát, chẳng những thế mà cánh tay phải cũng đã bị chém đứt.




Lúc này, hai người Mạc Hư Tử đã không chèn ép được lão Cổ nữa!



Lão Cổ quay đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, ánh mắt lão Cổ lạnh như băng, một thanh kiếm đột nhiên bay lên từ trong hộp kiếm sau lưng lão.



Xoẹt!



Một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt Nhậm Bình Sinh, lão ta vung tay phải, sắc mặt Nhậm Bình Sinh thay đổi, một ngọn lửa lập tức bao phủ lấy kiếm quang kia.



Oanh!



Kiếm quang lập tức bị nghiệp hoá đốt cháy rụi!



Lão Cổ đang muốn ra tay một lần nữa, Nhậm Bình Sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: “Còn không ra tay đi?”



Sau một thoáng yên tĩnh, giữa chân trời đột nhiên xuất hiện một khe hở, một khắc sau, một hơi thở âm u tản ra từ bên trong, chỉ một lát sau, một tàn ảnh đã xuất hiện trên đầu lão Cổ.



Lão Cổ rút kiếm chém một cái.



Ong!



Một tiếng kiếm reo chấn động cả đất trời!



Ầm!



Sau tiếng nổ, lão Cổ và tàn ảnh kia liên tục lùi về sau.



Sau khi tàn ảnh kia dừng lại, mọi người mới nhìn thấy khuôn mặt của gã, đó là một người đàn ông cả người mờ ảo, quanh thân có khí đen kỳ lạ lơ lửng.



Diệp Huyên nhìn người đàn ông này, cau mày, đây lại là ai?



Diệp Huyên như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn Tiểu Đạo ở cách đó không xa, Tiểu Đạo cười nói: “Hắn tên là Thiên Hoa Thánh Quân, cường giả của tinh vực Thiên Đạo, cùng một thời đại với Lâm Lang, cũng là một trong những người sáng lập ra người hộ đạo, năm đó có ba người sáng lập người hộ đạo, không đúng, nói đúng hơn hai người khác là người bắt chước theo Lâm Lang”.



Thiên Hoa Thánh Quân nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, sâu trong mắt ẩn chứa sát khí, nhưng cũng không dám thể hiện ra, ai cũng phải kiêng dè Tiểu Đạo này hết!



Diệp Huyên chợt cười nói: “Nếu ta đoán không lầm, Thiên Ma tộc cũng có quái vật như thế đúng không?”



Tiểu Đạo cười nói: “Đoán đúng rồi!”


Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nhìn về phía Vô Hi, lão ta giận dữ nói: “Vô Hi, ông còn muốn che giấu thực lực nữa sao? Diệp Huyên này không chết thì chúng ta cũng toi đời đấy!”