*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!
Âm thanh của kiếm vang lên chấn động trời đất.
Uỳnh!
Phía chân trời, Mạc Hư Tử đột nhiên bị dao động trở lại trên hư không.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Nhậm Bình Sinh ở trong sân lại trở nên khó coi.
Mạc Hư Tử nhìn cụ ông bên dưới: “Đúng là một kiếm tu lợi hại”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía Vô Hi: “Liên thủ với ta!”
Nói xong ông ta và Vô Hi trực tiếp biến mất tại chỗ.
Bên dưới, cụ ông nhíu mày, ông ta quay đầu về phía Diệp Huyên: “Thiếu chủ cẩn thận!”
Nói xong, ông ta đột nhiên cầm lấy hộp kiếm đằng sau, ông ta đập một chưởng lên trên hộp kiếm.
Ầm!
Trong chớp mắt, vô số kiếm quang bay ra từ bên trong chiếc hộp kiếm kia. Chỉ phút chốc, toàn bộ chân trời trực tiếp bị vô số kiếm quang bao phủ.
Uỳnh! Uỳnh!
Phía chân trời, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, mà Nhậm Bình Sinh đã đi tới đỉnh đầu Diệp Huyên, lão ta nện mạnh một quyền xuống, Diệp Huyên nhún người nhảy lên, nhất kiếm khiêu thượng.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ vang lên, Diệp Huyên trực tiếp lùi xa mấy trăm trượng, còn Nhậm Bình Sinh cũng lùi khoảng chừng hơn chục trượng.
Sau khi dừng lại, Nhậm Bình Sinh ngẩn người, lão ta lại nhìn về phía Diệp Huyên: “Sao có thể… Kiếm này của ngươi…”
Giờ khắc này lão ta nhận ra thực lực của Diệp Huyên mạnh hơn trước đây rất rất nhiều.
Lúc trước khi Diệp Huyên đối mặt với lão ta, không hề có sức mạnh đánh trả, nhưng bây giờ, Diệp Huyên hiện tại đã có thể giao thủ với lão ta rồi.
Mà Diệp Huyên mới bao nhiêu tuổi chứ?
Thật là quái vật!
Nhậm Bình Sinh đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyên bỗng lấy ra một cái khiên.
Khiên Tu Di!
Diệp Huyên nhìn Nhậm Bình Sinh: “Nào!”
Nói xong, hắn trực tiếp xông thẳng về phía Nhậm Bình Sinh!
Nhậm Bình Sinh híp hai mắt lại, lão ta vung một chưởng. Phía xa, Diệp Huyên giơ khiên lên trước chắn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Huyên cả người