Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3701-3707




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Ma gật đầu.



Tiểu Đạo khẽ gật đầu, không nói gì nữa.



Lâm Ma trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ta đổi câu hỏi khác, trong thư phòng kia, thật sự có vật có thể chống lại kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy sao?”




Tiểu Đạo đột nhiên cầm chiếc nhẫn lên, sau khi nhìn lướt qua, nàng ta cười nói: “Các ngươi nỡ sao!”



Nói xong, nàng ta cất chiếc nhẫn đi, sau đó nói: “Trong thư phòng, quả thực có vật có thể chống lại kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy”.



Nghe vậy, Lâm Ma cung kính hành một lễ: “Đa tạ!”



Dứt lời, hắn xoay người rời đi.



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Theo như ta biết, trước đó các ngươi lựa chọn giúp đỡ Diệp Huyên!”




Lâm Ma gật đầu: “Hắn ta và thành Thiên Đạo là kẻ thù không đội trời chung, mà lúc đó, bọn ta và thành Thiên Đạo cũng là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng hiện giờ, bọn ta và thành Thiên Đạo đã liên thủ”.



Tiểu Đạo nhìn Lâm Ma: “Thành Thiên Đạo đồng ý với các ngươi sẽ cùng bọn họ tồn tại ở thành Thiên Đạo?”



Lâm Ma gật đầu.



Tiểu Đạo trầm mặc.



Lâm Ma do dự một chút rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương có gì chỉ điểm?”



Tiểu Đạo lắc đầu thở dài: “Người được trời chọn đó đã bị hắn chém giết rồi, đúng không?”



Lâm Ma gật đầu.



Tiểu Đạo lại hỏi: “Chưa từng giáng xuống Thiên Khiển (*)?”



(*) trời phạt



Lâm Ma lại một lần nữa gật đầu.



Tiểu Đạo cười nói: “Không có gì nữa! Ngươi đi đi!”



Lâm Ma nhìn Tiểu Đạo một cái, cung kính hành một lễ, rồi rời khỏi.



Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo khẽ lắc đầu.



Lúc này, cô gái một chân đột nhiên bay vào trong tiệm cầm đồ.



Cô gái một chân nhìn Tiểu Đạo, không nói gì.



Tiểu Đạo cười nói: “Ta có chút đề cao người được trời chọn kia rồi”.



Nói đến đây, nàng ta khẽ chau mày: “Không đúng, người được trời chọn không lý nào lại ngu xuẩn như vậy…”



Nói đoạn, nàng ta đột nhiên cười phá lên: “Thiên Đạo này càng lúc càng biết chơi đó! Cũng không đúng, Thiên Đạo đã từng cho Thiên Tử đó cơ hội, nhưng đáng tiếc, hắn ta đã không lựa chọn. Người con trai mà trời đã chọn, không chỉ phải thuận theo Thiên Đạo, mà còn phải thuận theo Nhân Đạo, Đại Đạo. Thiên Tử này, lúc nhìn thấy bút Thiên Đạo kia, thì hắn nên hiểu ra đó là ý gì, mà hắn ta, hoặc là thật sự không hiểu, hoặc cũng có thể là giả vờ không hiểu, bất kể là gì, hắn không thuận theo Nhân Đạo, Đại Đạo, ngay cả Thiên Đạo hắn cũng đều không thuận theo, hắn không chết thì ai chết?”



Cô gái một chân mặt không cảm xúc, không nói gì.



Tiểu Đạo cười nói: “Diệp Huyên và Thiên Tử gặp nhau, không phải là ngẫu nhiên, hai người bọn họ đều có một lựa chọn, hay nói cách khác, là Thiên Đạo đã cho Người hộ đạo một lựa chọn, cũng là cho Diệp Huyên một lựa chọn. Thiên Đạo muốn xem, xem thử người hộ đạo này, bọn họ có nguyện ý thay đổi hay không, cũng muốn xem thử Diệp Huyên này liệu có đuổi cùng giết tận, không cho Người hộ đạo bất kì cơ hội nào hay không. Diệp Huyên lựa chọn giúp Thiên Tử, dụng ý là, hắn đồng ý cho Thiên Tử và Người hộ đạo cơ hội, nhưng tiếc thay, tầm nhìn của Đạo chủ và Thiên Tử vẫn chỉ nằm ở thư viện Vạn Duy kia”.



Nói đoạn, nàng ta nhìn về phía cô gái một chân: “Người hộ đạo nhận sự phù hộ của Thiên Đạo, nhưng bọn họ lại không hiểu ý của Thiên Đạo, cứ phải đi đối địch với Diệp Huyên này, bọn họ ấy à, là muốn đưa Thiên Đạo vào chỗ chết, Thiên Đạo này cũng là một tên trộm gà, trực tiếp chặt đứt hết mọi nhân quả với bọn họ, có lẽ vị Đạo chủ kia đến lúc chết cũng sẽ không hiểu được, tại sao Thiên Đạo này lại bỏ qua cho bọn họ. Hầy, tự bản thân bọn họ tự đưa mình vào chỗ chết thì cũng thôi đi! Còn phải đi bẫy Thiên Ma tộc người ta... Thiên Ma tộc này cũng thật là, một phần thiện duyên đang yên đang lành lại muốn cưỡng ép biến thành ác duyên…”



Đúng lúc này, cô gái một chân đột nhiên lên tiếng: “Nếu không có cô gái váy trắng kia, thì sẽ thế nào?”



Nghe vậy, Tiểu Đạo đột nhiên trầm mặc.



Cô gái một chân xoay người rời đi, lúc bước đến cửa lại dừng lại: “Hắn có thể phúc lớn mạng lớn, là bởi vì cô gái đó, sở dĩ Thiên Đạo làm như vậy, cũng là bởi vì cô gái đó, nếu như

1644587502284.png


Ở cửa tiệm cầm đồ.



Cô gái một chân lắc đầu, nàng ta không muốn nói chuyện.




Chỗ dựa này của Diệp Huyên, khiến nàng ta không có gì để nói.



Tiểu Đạo cười nói: “Trên đời này không có hai chữ “nếu như”! Còn nữa, chỗ mà Diệp Huyên lớn mạnh thực sự, không phải chỉ có mấy chỗ dựa phía sau kia”.



Cô gái một chân quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tiên Tri?”




Tiểu Đạo khẽ nói: “Mấy cường giả không nằm trong quy tắc kia, có người vô tình, có người hữu tình. Vị vô tình kia ngoài muốn chết ra, hắn đều không quan tâm đến bất cứ thứ gì! Loại người này, ta không biết phải nói về hắn ta như thế nào. Còn về hai vị hữu tình kia, cái “tình” của bọn họ là nhỏ, là ích kỉ, là Tiểu Đạo, còn “tình” của Tiên Tri, là Đại Đạo - Đại Đạo chân chính. Trên đời này, người xấu rất nhiều, nhưng người tốt cũng vẫn có. Trên đời này, thực sự có một số người sẽ vì thiên hạ chúng sinh mà hy sinh bản thân mình, loại người này, nàng ta có thể nói hắn rất ngu xuẩn, nhưng, nàng ta không thể không kính nể hắn”.



Nói đoạn, nàng ta nhìn về phía Tiên Tri: “Tiên Tri muốn người khác giúp hắn, mà tại sao lại có nhiều người giúp hắn như vậy? Ngay cả vị Thiên Đạo chí cao vô thượng kia cũng lựa chọn cho hắn một cơ hội? Bởi vì hắn không vụ lợi, thật sự không vụ lợi, những gì mà hắn làm, hoàn toàn không phải vì bản thân, mà là vì chúng sinh, hắn quan tâm đến bá tánh, vì sinh linh thiên hạ này, hắn không tiếc hy sinh bản thân mình. Loại hành vi này, cho dù là Thiên Đạo cũng không làm được, cũng không đúng, Thiên Đạo đối với sinh linh thiên hạ này không có ác ý, ngài ấy chỉ là thất vọng thôi. Còn Tiên Tri này, mặc dù hắn cũng thất vọng, thế nhưng hắn vẫn đang nỗ lực để cứu vớt!”



Cô gái một chân trầm mặc.



Tiểu Đạo nhìn cô gái một chân: “Nàng ta thực sự cho rằng hắn ta có thể may mắn như vậy, là bởi vì Cô gái váy trắng kia sao? Cô gái váy trắng có thể khiến người khác kiêng dè, nhưng không khiến người ta kính nể! Lấy nàng ta làm ví dụ, nàng ta đối với Tiên Tri là kính hay là sợ?”



Cô gái một chân đáp: “Kính!”



Tiểu Đạo gật đầu: “Một người như vậy, có phúc vận lớn như vậy, có gì mà không bình thường chứ”.



Cô gái một chân đột nhiên nói: “Kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy!”



Tiểu Đạo cười nói: “Nàng ta muốn biết Kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy?”



Cô gái một chân gật đầu.



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không thể nói chi tiết cho nàng ta được”.



Cô gái một chân khẽ nhíu mày.



Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy, chính là kiếp nạn của chúng sanh. Kiếp nạn này, là nhắm vào chúng sinh, mà người có thể hóa giải được kiếp nạn này, cũng chỉ có bản thân chúng sinh, nhưng tiếc là, trong lòng chúng sinh chỉ có sự tham lam, đương nhiên, bọn họ không thể chỉ trích bọn họ, bởi vì…”



Nói đoạn, nàng ta chỉ vào chính mình: “Bởi vì những người mạnh nhất như chúng ta, cũng là những kẻ tham lam nhất, không tham lam, thì làm sao bước đến đỉnh cao của thế giới này? Tiên Tri hiểu rõ điều này, cho nên hắn hổ thẹn, chúng ta hiểu rõ điều này, nhưng chúng ta không hổ thẹn. Bất kể là người, hay là sinh linh gì khác, đều cảm thấy thế giới này mắc nợ bản thân, bản thân có thể đòi lại từ thế giới này! Đặc biệt là một số người, sau khi bọn họ nhờ vào thế giới này trở nên càng thêm lớn mạnh, vẫn muốn nghịch thiên gì đó, kì thực, thế giới này trước giờ chưa từng mắc nợ chúng sinh. Thế nhưng, chúng sinh lại báo đáp thế giới này cái gì?”



Cô gái một chân trầm mặc.



Tiểu Đạo cười nói: “Tiên Tri rất thông minh, hắn biết muốn thay đổi, thì phải giáo dục cảm hoá chúng sinh, thế nhưng, sau này hắn nhận ra, muốn giáo dục cảm hoá chúng sinh, trước tiên phải có cơ hội! Mà muốn có được cơ hội trước, thì phải chặn kiếp nạn của vũ trụ Ngũ Duy này”.


Nói đoạn, nàng ta lắc đầu: “Hắn ấy à, đúng là đã lao tâm khổ trí không ít!”
Cô gái một chân đột nhiên nói: “Hắn sẽ không thành công đâu!”



Tiểu Đạo khẽ đáp: “Ta biết!”



Cô gái một chân lại nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ nói: “Bất luận thế nào, ta vẫn hy vọng hắn sẽ thành công. Thế giới này tốt đẹp một chút, đối với chúng ta chẳng có hại”.




Cô gái một chân đột nhiên nói: “Nàng ta rốt cuộc là ai?”



Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Nàng ta đoán xem!”



Cô gái một chân lắc đầu: “Đoán con mẹ ngươi!”



Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.




Mặt Tiểu Đạo đen lại: “Văn minh nhỉ!”



Huyền Không Sơn, Kiếm tông.



Trong vườn rau, Diệp Huyên đang tưới nước, nhưng dù làm thế nào thì hắn cũng không thể bình tâm lại được.



Thực sự là có quá quá nhiều chuyện khiến hắn phải suy nghĩ!



Lúc này, cô gái thần bí kia đột nhiên nói: “Tiểu Huyên, qua đây!”



Tiểu Huyên!



Đây là cái tên mà cô gái thần bí vừa đặt cho hắn, hắn cũng rất cạn lời, không cách nào phản kháng.



Diệp Huyên bước tới bên cạnh cô gái thần bí, cô gái thần bí cười nói: “Tâm không thể tĩnh nổi?”



Diệp Huyên gật đầu: “Có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ”.



Cô gái thần bí chớp mắt: “Có muốn ta giúp ngươi một tay không?”



Trong lòng Diệp Huyên dấy lên một sự bất ổn, hắn đang định nói, thì đúng lúc này, cô gái thần bí đột nhiên phất tay phải một cái, trong phút chốc, Diệp Huyên cảm thấy hai mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa!



Một lúc sau, Diệp Huyên đưa mắt lướt nhìn xung quanh, xung quanh là một khoảng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả!



Diệp Huyên khẽ chau mày, hắn nói: “Tiền bối?”



Không có tiếng trả lời!



Diệp Huyên cảm ứng tháp Giới Ngục, song hắn kinh ngạc phát hiện, tháp Giới Ngục đã không thấy đâu nữa.



Nhất định đã bị cô gái thần bí lấy đi rồi!



Sắc mặt của Diệp Huyên sa sầm, hắn lướt nhìn tứ phía, chắc là đối phương muốn hắn tĩnh tâm.



Trong màn đêm đen kịt này, có thể tĩnh tâm sao?



Sau khi trầm mặc một hồi, Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống, tĩnh khí ngưng thần.



Vừa mới bắt đầu thì vẫn ổn, nhưng dần dần, Diệp Huyên phát hiện, hắn vẫn không thể tĩnh tâm được, có quá nhiều chuyện khiến hắn phải suy nghĩ.



Không những không

1644587571636.png


Ông lão tóc bạc đứng phía sau cô gái thần bí khẽ gật đầu: “Quả thực”.



Nói đoạn, ông ta dừng một chút, rồi lại nói: “Tiểu thư, hắn... hắn ta có thể lĩnh ngộ không?”



Cô gái thần bí nhàn nhạt nói: “Ta cho hắn cơ hội, có thể nắm chắc hay không, phải xem tạo hóa của bản thân hắn. Tâm của hắn quả thực là quá xốc nổi, người có thể hoa hòe hoa sói, nhưng kiếm thì không, làm một chuyện, thì bắt buộc phải nghiêm túc chuyên tâm, nếu hắn có thể hiểu được điểm này, tâm cảnh kiếm đạo nhất định có thể tiến lên một tầng”.




Ông lão tóc bạc gật đầu.



Cô gái thần bí đột nhiên gõ vào tháp Giới Ngục: “Cho ta vào trong chơi một chút!”



Tháp Giới Ngục khẽ rung chuyển, dường như đang nói gì đó.



Hai mắt của cô gái thần bí khẽ nheo lại: “Không cho sao?”




Nói đoạn, nàng ta đột nhiên cầm kiếm chém về phía chân trời một nhát.



Xoẹt!



Cả bầu trời đột nhiên bị khoét một lỗ lớn!



Lúc này, tháp Giới Ngục rung lên kịch liệt, dường như đang biểu đạt gì đó.



Cô gái thần bí chớp mắt: “Ta không có uy hiếp ngươi chứ?”



Tháp Giới Ngục khẽ rung chuyển.



Cô gái thần bí cười nói: “Thế thì ta vào nhé!”



Tháp Giới Ngục: “…”



Lúc này, cô gái thần bí đột nhiên tiến vào trong tháp Giới Ngục, bên trong tháp, nàng ta lướt nhìn tứ phía, cuối cùng bước tới đỉnh tháp, nhìn thanh kiếm trên đỉnh tháp, trong mắt nàng ta ấy lóe lên một tia gợn sóng...



Trong đêm đen vô tận, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn lúc này, càng lúc càng buồn bực.



Sau khi phát hiện bản thân đang buồn bực, sắc mặt của Diệp Huyên đột nhiên trở nên u ám.



Từ lúc nào mà bản thân lại buồn bực như vậy?



Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lắc đầu, mấy năm nay, bản thân thực sự đã quá buồn bực rồi!



Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, hắn thả lỏng hoàn toàn, lúc này, hắn không còn nghĩ tới chuyện gì khác nữa.



Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, trong màn đêm đen kịt này, Diệp Huyên đã không còn cảm nhận được thời gian trôi qua, hắn lúc này, tâm tĩnh khí bình, không suy nghĩ gì cả.



Bên ngoài, cô gái thần bí đang nằm trên ghế bập bênh, tay trái nàng ta cầm một cuốn cổ tịch, đọc với vẻ say sưa thích thú.



Ông lão tóc bạc kia lặng lẽ đứng phía sau nàng ta.



Không biết đã qua bao lâu, cô gái thần bí đột nhiên cười nói: “Tiên Tri này quả thực có chút thú vị”.



Ông lão tóc bạc không nói gì.



Cô gái thần bí đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, thân ảnh của Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện.



Nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô gái thần bí lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Lúc này, thân ảnh của Diệp Huyên đột nhiên ngưng tụ thành thực thể.



Diệp Huyên từ từ mở mắt ra, hắn lướt nhìn xung quanh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.



Cô gái thần bí đứng dậy bước đến trước mặt Diệp Huyên, nàng ta cười nói: “Đã hiểu ra chưa?”




Diệp Huyên gật đầu: “Đã hiểu rồi!”



Cô gái thần bí hỏi: “Tĩnh là gì?”



Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Huyên nói: “Lòng người có thể “tĩnh”, dù vạn biến rối ren cũng vẫn yên định vô sự, tâm tĩnh, thì thế giới cố định, tĩnh trong tâm, không ở cảnh”.



Nói đoạn, hắn nhìn về phía Cô gái thần bí: “Sở dĩ ta buồn bực là bởi vì ta nghĩ nhiều, nghĩ phức tạp, vạn vật vạn sự, tận lực mà làm”.




Cô gái thần bí lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa thực sự hiểu rõ, có điều, có thể nghĩ ra như vậy, cũng coi như là được rồi!”



Nói đoạn, nàng ta khẽ vỗ nhẹ lên vai của Diệp Huyên: “Từ từ cố gắng vậy!”



Diệp Huyên do dự một chút rồi nói: “Vẫn mong Tuyết tỷ hạ cố chỉ giáo!”



Cô gái thần bí lắc đầu: “Thứ này, ngươi chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, người khác nói cho ngươi biết, chẳng có ý nghĩa gì, ngươi cũng sẽ không thật sự hiểu, bằng không, tuyệt đỉnh kiếm tu trên đời này sẽ không ít như vậy!”



Diệp Huyên cười nói: “Quả thực!”



Nói đoạn, hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.



Cô gái thần bí nói: “Muốn nói gì sao?”



Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Tuyết tỷ, cảnh giới của ta quá thấp, muốn thăng cấp cảnh giới, thì phải có kiếm tốt. Ta…”



Cô gái thần bí nói: “Ngươi cần kiếm?”



Diệp Huyên gật đầu.



Cô gái thần bí suy nghĩ một chút, sau đó nàng ta lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Huyên: “Tặng ngươi!”



Diệp Huyên ngây người, sau đó hắn đưa mắt lướt nhìn chiếc nhẫn một lượt, rất nhanh, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.



Trong chiếc nhẫn có mười hai thanh kiếm, mười hai thanh kiếm đều là kiếm tốt có một không hai!



Hắn có chút không nỡ nuốt!



Cô gái thần bí đột nhiên hỏi: “Đủ không?”



Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Cái này, vẫn còn sao?”



Cô gái thần bí cười nói: “Hết rồi!”



Diệp Huyên cạn lời, hết rồi thì nàng ta còn hỏi ta đủ không với đủ chưa làm cái gì chứ!



Cô gái thần bí nói: “Nhân lúc hiện giờ ta vẫn còn thời gian, ngươi đột phá đi! Ta có thể hộ pháp cho ngươi!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn ngồi xếp bằng xuống, sau đó trực tiếp lấy ra một thanh kiếm đâm vào phần bụng của chính mình.



Phập!



Một luồng

1644587585927.png


Cô gái thần bí nói: “Cách tu luyện này của ngươi rất đặc biệt, là ai đã dạy cho ngươi?”



Diệp Huyên đáp: “Cô gái váy trắng!”



Cô gái thần bí khẽ nói: “Là nàng ta sao!”



Nói đoạn, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Mau đột phá, đợi sau khi ngươi đột phá, ta dẫn ngươi đến một nơi hay ho!”








Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Chỗ tốt nào cơ?”



Cô gái thần bí nói: “Không nói cho ngươi”.



Diệp Huyên: “...”



Cô gái thần bí đáp: “Mau đột phá đi”.




Diệp Huyên gật đầu, nhắm mắt lại, tĩnh tâm nuốt những năng lượng đó của cơ thể.



Không thể không nói, kiếm mà cô gái thần bí cho hắn thật sự quá cực phẩm.



Hiện tại hắn nuốt những năng lượng ẩn chứa bên trong thanh kiếm này, nó quá thuần khiết, đối với hắn thực sự đại bổ.



Có thể nói, kiếm của cô gái thần bí cho hắn, có lẽ so với kiếm Thiên Tru và kiếm Trấn Hồn chỉ kém hơn hai bậc.



Cô gái thần bí nhìn Diệp Huyên, khuôn mặt hiện lên ý cười nhẹ, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Thành Thiên Ma.



Ở cửa vào cấm địa, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi vẫn chưa rời đi.



Hai người đã chờ ở đây mấy ngày trời.



Vô Hi nhìn cửa vào cấm địa, sắc mặt sa sầm.



Nhậm Bình Sinh mời ông ta cùng nhau đối phó với Diệp Huyên nhưng ông ta vẫn không yên tâm. Vì thế ông ta phái Lâm Ma đi trước đến ngục tối Vô Biên, ông ta muốn xác thực vài chuyện.



Tính toán thời gian, Lâm Ma chắc cũng đã trở về rồi.



Đúng lúc này, không gian trước mặt ông ta bỗng nhiên hơi rung động, rất nhanh chóng một người đàn ông xuất hiện trước mặt ông ta.



Người đến đúng là Lâm Ma.



Nhậm Bình Sinh nhìn thoáng qua Lâm Ma, không nói gì cả.



Lúc này Lâm Ma đi đến bên cạnh Vô Hi, hắn ta hơi hành lễ sau đó thấp giọng nói.



Lát sau, hai mắt Vô Hi từ từ nhắm lại: “Đạo chủ, ta đồng ý với đề nghị của ngươi”.



Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Rất tốt”.



Có sự gia nhập của Thiên Ma tộc, muốn đối phó với người đằng sau Diệp Huyên lại càng phải nắm chắc.



Vô Hi nhìn về phía cửa vào cấm địa: “Có lẽ đã chết rồi”.



Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Chắc chắn không phải”.



Vô Hi nói: “Tại sao lại khẳng định thế?”



Nhậm Bình Sinh nói: "Trực giác!"



Vô Hi im lặng.



Cường giả cấp bậc như bọn họ có rất nhiều khi trực giác vô cùng chính xác. Cứ giống như ông ta bây giờ, trực giác lúc này của ông ta chính là nhằm vào Diệp Huyên, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.



Nhưng mà con người không thể làm việc theo trực giác.



Nhậm Bình Sinh lại nói: “Nhất định hắn sẽ ra ngoài, chúng ta cứ chờ tiếp là được”.



Vô Hi nói: “Bàn tiếp chuyện sau khi giết hắn đi”.



Nhậm Bình Sinh nói:

1644587597512.png


Vô Hi trầm giọng nói: "Còn có một người!"



Nhậm Bình Sinh nói: “Người đứng sau Diệp Huyên là kiếm tu?”



Vô Hi gật đầu.




Nhậm Bình Sinh im lặng một lát rồi nói: “Hai người chúng ta liên thủ, thế gian này có lẽ không có ai có thể giết chúng ta trừ khi vị thiên đạo đó xuất thế. Mà thiên đạo sẽ không giúp đỡ Diệp Huyên vậy đâu”.



Vô Hi im lặng một lát sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.



....



Kiếm Tông.




Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh. Không chỉ là khí thế, thực ra khí tức kiếm đạo cũng mạnh hơn nhiều so với trước kia.



Kiếm tu kiếm tu… tu chính là kiếm, lại càng là tâm.



Mỗi một lần tâm cảnh tăng lên cũng đồng nghĩa với kiếm đạo tăng lên. Có điều hắn bây giờ, kiếm đạo đã nhập phàm, muốn tăng thêm một lần nữa, khó cực khó.



Bởi vì tăng thêm một lần nữa sẽ đạt tới cấp bậc như A La.



Mà muốn đạt tới cấp bậc như cô gái váy trắng lại càng khó nữa.



Ông lão tóc bạc bên cạnh bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô gái thần bí: “Tiểu thư, hai người bên ngoài vẫn chưa rời đi, có cần lão nô ta đuổi bọn họ đi không?”



Cô gái thần bí nhẹ nhàng nói: “Không cần”.



Ông lão tóc bạc do dự muốn nói gì đó.



Cô gái thần bí nhẹ giọng nói: “Loại nhân vật nhỏ này mà không tự mình giải quyết được thì cũng quá mất mặt rồi”.



Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Sao chủ nhân không giữ hắn lại bên cạnh?”



Cô gái thần bí cười nói: “Giữ bên cạnh làm gì? Cha mạnh như vậy, giữ hắn lại thì hắn có thể làm được gì? Chưa nói đến hắn, chẳng phải cha cũng không giữ ta bên cạnh hay sao? Nhà chúng ta có truyền thống nuôi thả, mọi thứ đều nuôi thả”.



Nói tới đây nàng ta cười thần bí: “Ta biết tại sao cha lại nuôi thả chúng ta, bởi vì ông ấy đã từng bị gia gia nuôi thả như vậy. Ông ấy nhớ thù trong lòng ha ha…”



Vừa cười nàng ta bỗng cảm thấy có vẻ không ổn, tự nhủ dừng lại nhưng lại không nhịn được vì thế lại mỉm cười.



Ông lão tóc bạc: “...”



Lúc này, cô gái thần bí lại nói: “Có điều ông ta thì khác. Ta không biết rốt cuộc cha đang làm gì nhưng mà nếu như người phụ nữ kia đã có liên quan đến tên này, vậy chuyện này không bình thường nữa”.



Cô gái váy trắng.



Đối với cô gái này, nàng ta biết, không ai là không kiêng dè đối phương.



Tuy rằng lúc đó nàng ta vẫn còn bé nhưng cũng không thể nào quên được chuyện mà cô gái này đã làm ra.



Ngũ Duy Kiếp gì đó, cô gái này còn đáng sợ hơn cả Ngũ Duy Kiếp.


Ba cây kiếm trên đỉnh tháp, mỗi một chủ nhân của thanh kiếm đều có tính cách hoàn toàn khác nhau. Kiếm của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng có điểm giống nhau là trông hai người có vẻ như vô tình mà lại có tình. Đương nhiên loại tình này là tình riêng.