Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3677




Dứt lời, tay phải của hắn nắm chặt lấy kiếm Thiên Tru, kiếm ý mạnh mẽ không ngừng toát ra từ trong cơ thể. Nhưng kiếm ý lần này yếu hơn trước đó rất nhiều.  

Ở nơi xa, khóe miệng Thiên Tử khẽ cong lên, y đang muốn ra tay thì Nhậm Bình Sinh ở bên cạnh đột nhiên cất lời: “Cẩn thận!”  

Thiên Tử cười đáp: “Sư tôn yên tâm, con nắm chắc mà!”  



Nói rồi, linh hồn của y liền bay về phía Diệp Huyên. Y nhìn Diệp Huyên mà bật cười: “Diệp Huyên, ta muốn xem thử xem không có mấy món đồ phòng ngự kia, liệu ngươi có…”  

Diệp Huyên bỗng nhiên gầm thét: “Đồ hèn hạ vô sỉ, để mạng ngươi lại!”  

Dứt lời, hắn lập tức cầm lấy kiếm Thiên Tru, lao nhanh về phía Thiên Tử.  



Cũng chính lúc này, linh hồn của Thiên Tử đột nhiên mờ đi.  

Uỳnh!  

Cả đám người còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Huyên đã bị một luồng sức mạnh thần bí tác động khiến cho bay thẳng ra ngoài.  

Cú bay này ước chừng mấy trăm trượng.  

Không chỉ vậy, linh hồn của Diệp Huyên còn có vẻ mờ ảo hơn.  

Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Tử. Lúc này, Vô Hi ở phía xa đột nhiên nói: “Đây là thuật Đại Hồn, là thứ do người hộ đạo đời đầu – Đạo chủ Lâm Lang sáng tạo ra, linh hồn và trời đất dung hòa với nhau, linh hồn và kiếm của ngươi sẽ không thể nào gây tổn thương cho y được!”  

Sắc mặt Diệp Huyên có phần âm trầm.  

Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Cường giả thực sự chính là người sở hữu cả thân thể và linh hồn mạnh mẽ. Diệp Huyên, ngươi…”  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở chỗ cũ.  

Chiêu kiếm này quá nhanh!  

Nhưng trong mắt Thiên Tử vẫn lộ rõ vẻ khinh thường, nếu Diệp Huyên không đánh nhau với y trong trạng thái linh hồn thì y còn có phần e dè, nhưng nếu đã ở trạng thái linh hồn, vậy thì Diệp Huyên quả thực quá yếu.  

Thiên Tử vung tay phải lên, một luồng sức mạnh linh hồn cường đại toát ra, Diệp Huyên còn chưa tới gần y thì đã bị đánh bay.  

Đến khi dừng lại được, sắc mặt của Diệp Huyên càng ngưng trọng hơn trước.  

Thiên Tử nhìn Diệp Huyên, trên mặt là nụ cười ung dung. Y đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Diệp Huyên gầm thét: “Ông đây liều mạng với ngươi!”  

Dứt lời, hắn lại xông lên thêm một lần nữa.  

Chiêu kiếm lần này còn nhanh hơn chiêu trước đó.  

Nhưng trong mắt Thiên Tử, chiêu kiếm này của Diệp Huyên vẫn rất yếu ớt.  

Thiên Tử đang muốn ra tay thì thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên biến thành kiếm Trấn Hồn.  

Trong giây lát nó biến thành kiếm Trấn Hồn, sắc mặt của Nhậm Bình Sinh ở phía xa đột nhiên biến đổi. Ông ta lập tức xuất chiêu, nhưng đúng lúc ấy, Vô Hi cũng ra tay ngăn cản.  

Ầm!  

Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.