*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhìn về phía Nhậm Bình Sinh: “Nếu ông không tin thì cứ đi mà hỏi tỷ ấy”.
Tay phải của Nhậm Bình Sinh nắm chặt, đang muốn ra tay thì nghe thấy Vô Hi cất lời: “Lúc nàng ta bảo ngươi tới tìm ta có chuyển lời gì không?”
Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Tỷ ấy nói, cơ hội đang ở ngay trước mắt”.
“Trước mắt” sao?
Vô Hi nhìn chằm chằm Diệp Huyên, rõ ràng cô gái kia có ý ám chỉ Diệp Huyên chính là “cơ hội” đó.
Cơ hội của tộc Thiên Ma chính là Diệp Huyên sao?
Vô Hi trầm mặc.
Ông ta vẫn có phần kính sợ Tiểu Đạo, bởi vì nàng ta quá mức thần bí. Không những thần bí mà còn rất mạnh nữa!
Đúng lúc này, phía sau Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một đôi cánh. Đó chính là đôi cánh ác ma!
Lúc nhìn thấy đôi cánh kia, sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức trầm xuống, không biết là đang nghĩ gì.
Vô Hi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Thứ này là do lão tổ Ác Ma tặng ta!”
Nói xong, hắn lại mở tay ra, khiên Tu Di liền xuất hiện trong tay: “Đây là đồ mà do Thần Linh tộc đưa ta”.
Sau đó, hắn tiếp tục lấy ra giáp Chúc Long: “Đây là đồ mà tiền bối Chúc Long ở vùng đất Vĩnh Sinh tặng. À đúng rồi, ta và dị thú này có thể coi là bạn tốt, là kiểu bạn bè cực kỳ cực kỳ thân thiết”.
Đám Nhậm Bình Sinh cứ thế nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên lại nói: “Các ngươi có biết cô gái một chân của ngục tối Vô Biên không? Người đó cũng là tỷ tỷ của ta!”
Hắn vừa dứt lời, ở bờ sông cạnh ngục tối Vô Biên, một cô gái một chân đang giặt đồ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nàng ta lộ rõ vẻ lạnh lẽo.
Diệp Huyên lại nói: “Các người có biết Hư Vô Duy Độ không? Ông lão coi mộ đó chính là… đại ca của ta!”
Trong mộ địa ở Hư Vô Duy Độ xa xăm, một ông lão đang tảo mộ đột nhiên ngẩng đầu rồi quay phắt ra sau nhìn. Một lát sau, ông ta liền lắc đầu: “Cái quỷ gì vậy?”
…
Diệp Huyên nhìn Vô Hi: “Tiền bối, ông có biết vì sao bao nhiêu cường giả đều hội tụ ở thời đại này như thế không?”
Vô Hi liếc Diệp Huyên một cái: “Ngươi biết sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta nói cho ông biết, ván cờ mà tỷ tỷ Tiểu Đạo của ta sắp đánh là một bàn cờ lớn lắm đấy!”
Dứt lời, hắn lại nhìn Vô Hi: “Tiền bối, nơi này không tiện nói chuyện. Hay là tới Thiên Ma tộc nhé?”
Vô Hi trầm mặc.
Nhậm Bình Sinh ở một bên nhìn Vô Hi: “Không phải ông thực sự tin lời hắn ta đấy chứ?”
Vô Hi thản nhiên nói: “Vậy ông thử giải thích về mấy món bảo vật trên người cậu ta xem!”
Nhậm Bình Sinh im lặng.
Giải thích sao?
Lão ta biết giải