*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhân từ?
Con người có thể có lòng nhân từ, nhưng nhất định phải tuỳ đối tượng!
Đối xử nhân từ với một số người chính là tàn nhẫn với chính mình.
Thiên Hàm và Thiên Nhạn ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Huyên dẫm chết Lý Kỳ, đều lập tức ngây người.
Chỉ như vậy đã giết chết rồi?
Hai người bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Huyên lại giết chết Lý Kỳ như thế!
Đừng nói bọn họ, ngay cả Lý Kỳ cũng không ngờ mình sẽ bị Diệp Huyên giết như thế!
Không phải hắn ta đã tự nhận sai rồi sao?
Vì sao vẫn muốn giết hắn ta?
Không có đáp án!
Sau khi giết Lý Kỳ, Diệp Huyên xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Thiên Hàm chắn trước mặt Diệp Huyên, nàng ta chỉ nhìn Diệp Huyên như thế: “Vì sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Hắn ta có ý đồ xấu với ta!”
Thiên Hàm trầm giọng nói: “Nhưng hắn ta vẫn chưa làm hại ngươi!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Vì sao nhất định phải đợi đến khi hắn ta làm hại ta, ta mới có thể trả thù hắn ta? Vì sao ta không thể giết chết hắn ta trước khi hắn ta có năng lực làm hại ta?”
Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi rất máu lạnh!”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thiên Hàm cô nương, ngươi trời sinh có tính lương thiện. Với riêng ta mà nói, ta thích tính cách này của ngươi, cũng thích làm bạn với người có tính cách giống ngươi! Nhưng, ngươi phải hiểu một điều, ngươi trời sinh có tính lương thiện, không có nghĩa là người khác cũng lương thiện. Còn một điều nữa, Lý Kỳ kia cố ý làm phiền ta, ta cũng không phải cha của hắn ta, vì sao ta phải chiều hắn ta?”
Thiên Hàm im lặng.
Diệp Huyên cười cười: “Nếu ngươi muốn tìm ta báo thù, bây giờ có thể trực tiếp ra tay.”
Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên, nàng ta có thể cảm nhận được, tuy rằng thiếu niên trước mặt cười hì hì, nhưng chỉ cần nàng ta dám ra tay, nàng ta chắc chắn sẽ chết!
Thiếu niên này sẽ không nhân từ với nàng ta.
Một lát sau, Thiên Hàm lắc đầu, xoay người rời đi.
Diệp Huyên mỉm cười, bước nhanh biến mất ở cách đó không xa.
Thiên Hàm nhìn bóng lưng Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Hắn ta rốt cuộc là ai?”
Thiên Nhạn ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tỷ, người này không chỉ thần bí, thực lực còn vô cùng mạnh, chúng ta tốt nhất đừng trêu chọc hắn!”
Thiên Hàm nhìn thoáng qua thi thể của Lý Kỳ ở cách đó không xa, lắc đầu thở dài.
Thiên Nhạn trầm giọng nói: “Lý Kỳ này là một tên ngu xuẩn, biết rõ thực lực của đối phương mạnh, lại còn muốn cố ý khiêu khích, hắn hoàn toàn là gieo gió gặt bão! Không đáng thương tiếc!”
Thiên Hàm ngẩng đầu nhìn quân đoàn Thiên Ma đầy trời, nhẹ giọng nói: “Không quan tâm bọn họ nữa! Chiến đi!”
Nói xong, nàng ta đạp mạnh chân phải, cả người phóng lên cao!
Xa xa, Diệp Huyên bước nhanh hơn, mục tiêu của hắn chính là Đạo Sơn.
Bây giờ hắn muốn biết rõ về những người hộ đạo này, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử nhân từ với người hộ đạo.
Đám người này cách hắn không biết bao nhiêu tinh vực cũng không buông tha hắn, nếu hắn còn đối xử nhân từ với bọn họ thì chính là ngu xuẩn .
Chỉ chốc lát, Diệp Huyên đã đến gần Đạo Sơn!
Đạo Sơn này cũng không lớn, cao khoảng tầm trăm trượng, từ vị trí của hắn nhìn lên, mơ hồ có thể thấy được một vài cung điện.
Diệp Huyên ẩn giấu hơi thở, từ từ lẻn lên Đạo Sơn, mà khi lên đến đỉnh núi Đạo Sơn, trong số những cung điện kia đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Diệp Huyên hơi cau mày, hắn đang muốn đi vào, đúng lúc này, tiếng đánh nhau trong cung điện đó bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, cánh cửa cung điện trước mặt đột nhiên mở ra, một cô gái đi ra.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu đen, dáng người cao gầy, tóc tết ba bím, với nụ cười trên môi, nhưng khóe mắt lại chứa đầy ác ý, phía sau nàng ta còn có mười người áo đen tay cầm loan đao!
Thiên Ma!
Trong góc tối, Diệp Huyên nhìn đánh giá cô gái và đám người kia, mấy Thiên Ma này không phải là đã tiêu diệt sạch người hộ đạo ở trong đó rồi chứ?
Lúc này, cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đạo ở chân trời, mà giờ phút này, ánh mắt Lâm Đạo cũng nhìn xuống, hắn ta nhìn chằm chằm cô gái: “Nam Kha Ngạn!”
Cô gái tên Nam Kha Ngạn hơi nhếch khoé miệng: “Lâm Đạo, nhìn thấy ta, ngươi có bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”
Sắc mặt Lâm Đạo vô cùng u ám, hắn ta thật không ngờ, Thiên Ma lại điều động những hai vị đại Thiên Ma trong một lần!
Lâm Đạo nhìn lướt qua xung quanh, giờ phút này, những con người ở đây đã liên tiếp tháo chạy dưới sự vây đánh của quân đoàn Thiên Ma, mà hiện tại, mặc dù hắn ta đã liên hệ với bên ngoài, nhưng nơi này bị đại trận giam cầm, quân cứu viện bên ngoài căn bản không thể vào được trong chốc lát!
Sự việc rất nghiêm trọng!
Lâm Đạo đột nhiên nhìn về bốn phía, cả giận nói;”Tử chiến! Quân cứu viện lát sau sẽ tới!”
Tử chiến!
Việc hắn ta có thể làm lúc này chính là cùng mọi người tử chiến, chờ đợi quân cứu viện!
Phía dưới, Nam Kha Ngạn nở một nụ cười lạnh lùng, đúng lúc này, nàng ta cau mày, nhìn vào một góc bên cạnh, trong góc, Diệp Huyên đang ẩn nấp lập tức biến sắc, cô gái này đã phát hiện ra mình rồi?
Diệp Huyên vừa định rút lui, Nam Kha Ngạn đột nhiên vung tay phải lên.
Ầm!
Chỗ góc nơi Diệp Huyên đang trốn lập tức nổ tung!
Huỷ diệt không gian!
Cả người Diệp Huyên lộ ra.
Nam Kha Ngạn nhìn Diệp Huyên: “Con người!”
Diệp Huyên cười cười: “Xin chào cô nương!”
Nam Kha Ngạn nheo mắt, nàng ta vung tay phải, một ánh sáng đen nổ trên người Diệp Huyên.
Ầm!
Ánh sáng đen vỡ tan, Diệp Huyên lùi lại mấy bước, nhưng lại không bị sao cả!
Nam Kha Ngạn thấy vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Thể tu?”
Diệp Huyên cười nói: “Vị cô nương này, ta không có ý trở thành kẻ địch của tộc Thiên Ma, chỉ là đi ngang qua, quấy rầy rồi!”
Nói xong, hắn xoay người bước đi.
Hắn đến đây, chỉ muốn xem xem có thể tiêu diệt một vài người hộ đạo không, nhưng hắn không ngờ rằng toàn bộ người hộ đạo ở đây đã bị những Thiên Ma này giết sạch!
Đúng lúc này, Nam Kha Ngạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên cười cười: “Ta không có ý muốn trở thành kẻ thù với các ngươi, nhưng nếu ngươi động thủ, thì ta sẽ không khách khí!”
Nghe vậy, Nam Kha Ngạn khẽ nhướn mày: “Không khách khí? Không khách khí như thế nào?”
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Hắn phát hiện, đúng như những gì Tiểu Đạo nói, người càng có thực lực thì càng tự phụ!
Nghĩ vậy, Diệp Huyên chợt nhíu mày.
Bản thân hắn chẳng phải cũng vậy sao?
Nhưng vào lúc này, Nam Kha Ngạn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Xa xa, Diệp Huyên đánh một quyền ra.
Ầm ầm!
Không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nổ tung, Nam Kha Ngạn lùi trở về chỗ cũ, mà Diệp Huyên không nhúc nhích tí nào!
Nam Kha Ngạn nhìn Diệp Huyên, lúc này đây, trong mắt nàng ta có một tia ngưng trọng.
Diệp Huyên cười nói: “Còn muốn đánh không?”
Nam Kha Ngạn trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Huyên nói: “Mục đích ta đến đây giống với các ngươi!”
Nghe vậy, Nam Kha Ngạn hơi nheo mắt: “Mục đích của ngươi là giết người hộ đạo!”
Diệp Huyên đang muốn nói, đúng lúc này, trong khoảng không phía chân trời, không gian nơi nào đó đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, vô số cao thủ loài người xông ra từ chỗ không gian bị nứt kia.
Nam Kha Ngạn ngẩng đầu nhìn những cao thủ loài người kia, nhíu mày: “Quân hộ đạo!”
Diệp Huyên cũng nhìn về phía quân hộ đạo, không thể không nói, đám quân hộ đạo này quả thật rất mạnh, thực lực của thế lực người hộ đạo này không phải mạnh bình thường!
Nam Kha Ngạn bỗng
Cuộc chiến lại bắt đầu!
Diệp Huyên lặng lẽ lùi sang một bên, hắn nhìn đám quân hộ đạo ở phía chân trời, tự hỏi trong lòng “Tiền bối, quân hộ đạo này rất đông sao?”
Tầng chín nói: “Không biết!”
Diệp Huyên đang muốn nói, phía chân trời đột nhiên truyền đến một giọng nói cổ xưa: “Rút!”
Giọng nói vừa dứt, quân đoàn Thiên Ma ở phía chân trời đều lũ lượt rút quân, Phù Gian đứng đầu cũng lập tức rút lui!
Mà khi Nam Kha Ngạn rút lui, nàng ta nhìn thật sâu vào Diệp Huyên.
Rất nhanh, quân đoàn Thiên Ma kia rút đi như thuỷ triều.
Những cao thủ loài người nhìn thấy quân đoàn Thiên Ma rút lui, liền thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục đánh, sẽ chết càng nhiều người!
Cách đó không xa, Diệp Huyên cũng chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, gã người hộ đạo Lâm Đạo kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Các hạ có việc gì?”
Lâm Đạo nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Mới vừa rồi ta thấy ngươi nói chuyện cùng với Nam Kha Ngạn của tộc Thiên Ma, các ngươi đã nói chuyện những gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, không nói gì cả!”
Lâm Đạo cười lạnh lùng: “Không có gì? Ta không tin!”
Nói xong, hắn ta nhìn đánh giá Diệp Huyên một lượt: “Ta nghi ngờ ngươi là gián điệp của tộc Thiên Ma!”
Diệp Huyên cười nói: “Chứng cứ đâu?”
Lâm Đạo cười khinh thường: “Chứng cư? Người hộ đạo chúng ta mà cần nói chuyện chứng cứ với ngươi sao?”
Nói xong, hắn ta ấn mạnh tay phải về phía Diệp Huyên.
Ầm!
Trong nháy mắt một áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy Diệp Huyên, Diệp Huyên nhíu mày, đang muốn ra tay, nhưng vào lúc này, Thiên Hàm ở cách đó không xa đột nhiên nói: “Lâm Đạo tiền bối, hắn không phải gián điệp của tộc Thiên Ma, mà là người của Thiên tộc ta!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn về phía Thiên Hàm, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, cô gái này muốn làm cái gì?
Lâm Đạo nhìn về phía Thiên Hàm: “Người của Thiên tộc các ngươi?”
Thiên Hàm gật đầu: “Hắn là đệ tử của Thiên tộc, hắn là do ta dẫn vào, hắn tuyệt đối không phải gián điệp của tộc Thiên Ma! Hơn nữa, hắn chỉ là một thể tu.”
Thể tu!
Lâm Đạo nhìn đánh giá Diệp Huyên, nhíu mày: “Ngươi là thể tu?”
Diệp Huyên không nói gì.
Thiên Hàm vội vàng nói: “Hắn quả thật là thể tu, Lâm Đạo tiền bối, người nghĩ mà xem, vừa rồi cô gái kia còn ra tay với hắn đấy. Nếu là gián điệp, tộc Thiên Ma sao có thể ra tay với hắn?”
Lâm Đạo trầm lặng.
Lúc trước, hắn ta quả thật đã thấy Nam Kha Ngạn của tộc Thiên Ma ra tay với Diệp Huyên.
Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Huyên dần nhu hoà, nhưng dừng như nghĩ đến cái gì, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Các hạ vừa rồi có thể giao đầu mấy hiệp cùng Nam Kha Ngạn, thật không đơn giản!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta là thể tu, chịu đánh là điểm mạnh của ta!”
Lâm Đạo nhìn Diệp Huyên: “Không biết các hạ kế thừa từ đâu?”
Diệp Huyên đang muốn nói, Lâm Đạo đột nhiên ngẩng đầu nhìn đi, ngay sau đó, hắn ta lập tức biến mất không thấy.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, trên khoảng không kia có một ông lão tóc bạc đang đứng đó.
Lúc này, Thiên Hàm đến bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Đại đạo sứ của người hộ đạo!”
Đại đạo sứ!
Diệp Huyên nhìn thoáng qua ông lão tóc bạc, sau đó nhìn về phía Thiên Hàm: “Vì sao lại giúp ta?”
Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không phải người của tộc Thiên Ma, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta không phải người của tộc Thiên Ma.”
Thiên Hàm nói: “Ngươi đi theo ta!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó theo sau.
Thiên Hàm dẫn Diệp Huyên đi đến phía bên kia, nàng ta xoay người nhìn Diệp Huyên: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Diệp Huyên cười cười, đang muốn nói, đúng lúc này, máu trong cơ thể hắn đột nhiên run lên.
Diệp Huyên sửng sốt.
Chuyện gì thế này?
Huyết Mạch Chi Lực phát điên gì thế?
Lúc này, tầng chín bỗng nhiên nói: “Có lẽ là huyết mạch cảm ứng, nơi này có thể có người có huyết mạch tương đồng với ngươi.”
Có huyết mạch tương đồng với hắn?
Diệp Huyên đờ ra tại chỗ.
. . .
Bản thân là huyết mạch gì?
Huyết mạch Phong Ma!
Giống với huyết mạch mình thì chỉ có một cách giải thích, đó là ở đây có người thân nhất của mình!
Diệp Linh?
Không đúng!
Diệp Linh là chuyển thế, vì vậy muội ấy không có huyết mạch Phong Ma!
Thế thì có vấn đề rồi!
Là ai?
Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, máu huyết trong người hắn vẫn còn đang chuyển động, tựa như đang trả lời gì đó.
Đột nhiên Diệp Huyên quay người rời đi.
Thấy vậy, Thiên Hàm cũng
Diệp Huyên lắc đầu: “Thiên Hàm cô nương, ngươi quay về đi!”
Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên, không nói gì, cũng không rời đi.
Không lâu sau, Diệp Huyên đến trước một con sông, hắn đang định qua sông thì Thiên Hàm bên cạnh chợt ngăn hắn lại: “Ngươi muốn chết sao?”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thiên Hàm, Thiên Hàm thấp giọng nói: “Ngươi có biết con sông này là sông gì không?”
Diệp Huyên lắc đầu.
Thiên Hàm nói: “Đây chính là sông ranh giới, bên kia sông ranh giới chính là địa bàn của Thiên Ma tộc, Đạo chủ người hộ đạo và Tộc trưởng Thiên Ma tộc đã từng có giao ước, lấy sông này làm ranh giới, mọi người không xâm phạm nhau, bất kỳ người nào của hai bên cũng không được vượt qua ranh giới này, kẻ vượt qua sẽ chết!”
Diệp Huyên nói: “Chẳng phải bây giờ các người đã đánh rồi sao?”
Thiên Hàm nói: “Đúng là đã đánh rồi! Vì vậy càng không thể qua sông, một khi ngươi bước qua sông này thì rất nguy hiểm, có hiểu không?”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn bên kia sông, hắn khẽ nhíu mày, có một loại cảm giác gì đó đang dẫn dắt hắn đi qua bên kia.
Hắn biết, bên kia có khả năng có người cũng huyết mạch với mình!
Ngay lúc này, đột nhiên Thiên Hàm nói: “Chiến trường ngoại vực sắp đóng lại rồi, chúng ta phải rời đi mau!”
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, cảm giác lúc nãy đột nhiên lại biến mất.
Mất rồi!
Hắn nhíu mày, thật kỳ quái!
Thiên Hàm nhìn bầu trời, sau đó nói: “Đi, nếu không chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi này!”
Nói xong, nàng ta lập tức kéo Diệp Huyên biến mất.
Mà sau khi hai người biến mất không lâu, một bóng người chợt xuất hiện trong sân, bóng người này liếc nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: “Huyết mạch Phong Ma… Sao có thể…”
Diệp Huyên cùng Thiên Hàm rời khỏi chiến trường ngoại vực, sau đó hắn đi theo Thiên Hàm quay về Thiên tộc.
Thiên tộc ở Thiên Đạo Thành cũng vô cùng có thế lực, mà Thiên Hàm này và Thiên Nhạn lại là con gái của Tộc trưởng Thiên tộc, hai cô gái đều là kiếm tu!
Ở một chỗ trong viện, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, bây giờ hắn đang hồi tưởng lại mọi chuyện vừa nãy!
Cảm ứng huyết mạch!
Thật ra, đến bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc huyết mạch Phong Ma của bản thân là thế nào!
Hắn biết mẹ của mình nhưng lại không biết cha là ai, người cha này trước giờ đều rất mơ hồ!
Lúc này, đột nhiên tầng chín lại nói: “Cha ngươi có lẽ không phải người bình thường!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Trước giờ ta cha từng gặp ông ấy! Cũng không biết ông ấy là ai!”
Tầng chín nói: “Huyết mạch này của ngươi quá mạnh, người bình thường căn bản không thể có được huyết mạch này, theo ta đoán thì cha ngươi có lẽ cũng là đại lão nào đó!”
Diệp Huyên cười nói: “Có lẽ vậy!”
Tầng chín nói: “Ngươi không hận cha ngươi?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Có muội muội ta thì ai ta cũng không hận!”
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Diệp Linh sống tốt là đủ rồi.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa: “Vào đi!”
Lạch cạch!
Cửa mở ra, Thiên Hàm đi vào.
Diệp Huyên cười nói: “Thiên Hàm cô nương!”
Thiên Hàm nói: “Chuyện có chút nghiêm trọng!”
Diệp Huyên có chút nghi ngờ: “Chuyện gì nghiêm trọng?”
Thiên Hàm trầm giọng nói: “Năm trước, tuy Thiên Ma tộc và chúng ta có tranh đấu nhưng cũng chỉ là đánh nhỏ lẻ vụn vặt, cũng chỉ xem như luyện binh, nhưng hiện tại, hôm qua bọn họ suýt nữa đã tiêu diệt toàn bộ chúng ta!”
Diệp Huyên cười nói: “Thật sự có thể phân định được thắng bại mới là người trên cơ! Thiên Hàm cô nương lo lắng những chuyện này cũng chẳng để làm gì cả!”
Thiên Hàm nói: “Nhưng nếu kẻ mạnh trên cơ không kém bao nhiêu, thực lực cũng không thua kém thì sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Thiên Hàm cô nương, ngươi muốn nói gì?”
Thiên Hàm lắc đầu: “Tinh vực Thiên Đạo này e rằng sẽ không còn thái bình!”
Diệp Huyên gật đầu, thật ra, không riêng gì tinh vực Thiên Đạo, mà cả vũ trụ Ngũ Duy cũng không thái bình!
Nhiều cao thủ xuất hiện như vậy, nếu mà tranh đấu thì vũ trụ Ngũ Duy này chắc chắn sẽ bị xóa sổ mất!
Lúc này, Thiên Hàm chợt nói: “Ta đã điều tra ngươi, nhưng cũng không điều tra được gì cả, rốt cuộc ngươi là ai?”
Diệp Huyên nhìn Thiên Hàm, cười nói: “Ta là một người tốt!”
Thiên Hàm lắc đầu: “Ngươi không giống người tốt!”
Diệp Huyên: “…”
Thiên Hàm nói: “Dù sao ngươi không phải người của Thiên Ma tộc là được rồi! Đúng rồi, lát nữa đi đến chỗ này cùng ta!”
Diệp Huyên hỏi: “Nơi nào?”
Thiên Hàm nói: “Điện Hộ Đạo!”
Điện Hộ Đạo!
Nghe vậy, Diệp Huyên chợt nheo mắt.
Đó chính là nơi tụ hội của người hộ đạo!
Một lát sau, Diệp Huyên và Thiên Hàm rời đi, Thiên Hàm và Thiên Nhạn dẫn Diệp Huyên đến một chỗ Truyền Tống Trận, sau khi đi vào Truyền Tống Trận ba người đã biến mất, khoảng nửa canh giờ sau, ba người Diệp Huyên đã xuất hiện ở trên một đỉnh núi.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh, mây mù trôi dạt xung quanh, núi non trùng điệp.
Thiên Hàm chỉ về phía xa: “Ngươi nhìn đi, nơi đó chính là điện Hộ Đạo!”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn sang, sâu trong tầng mây đó, một đại điện cổ xưa thấp thoáng ẩn hiện!
Điện Hộ Đạo!
Diệp Huyên nói: “Thiên Hàm cô nương, chúng ta đến đây làm gì?”
Thiên Hàm nói: “Thiên Tử bảo chúng ta đến!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Thiên Tử?”
Thiên Nhạn liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Thiên Hàm nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không biết?”
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Hôm đó uống nước, không cẩn thận đã uống quá nhanh, khiến nước chảy vào trong đầu, sau đó não bị tổn thương, rất nhiều chuyện ta đều không nhớ được!”
Thiên Nhạn khẽ nhếch khoé miệng, suýt nữa đã muốn đánh người rồi!
Thiên Hàm cũng lập tức lắc đầu: “Cũng không biết tìm lý do nào hợp lý một chút nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Thiên Hàm nói: “Thiên Tử chính là Thiếu Đạo chủ của người hộ đạo, cũng là đứa con trời chọn.”
Đứa con trời chọn!
Diệp Huyên khẽ nheo mắt, đứa con trời chọn này hắn cũng nghe qua nhiều lần, cũng từng nghe thấy Tiểu Đạo nói đến.
Đứa con trời chọn, người trời cao lựa chọn, đây chính là thiên chi kiêu tử thật sự, cả đời được phúc khí to lớn!
Diệp Huyên nói: “Hắn bảo chúng ta đến làm gì?”
Thiên Hàm lắc đầu: “Không biết, dù sao hào kiệt trẻ tuổi trong Thiên Đạo Thành cũng đều đến! Có lẽ là chuyện của Thiên Ma tộc!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Bây giờ hắn cũng muốn tìm hiểu một chút về người hộ đạo này!
Thật ra, hắn cũng khá phiền não, hiện tại người hộ đạo phải đối mặt với kẻ địch mạnh, lại còn muốn gây chuyện với Diệp Huyên hắn, đúng là ăn no rửng mỡ mà!
Dù sao, đối với Diệp Huyên hắn mà nói, ngươi khiến ta không thoải mái thì ta sẽ khiến ngươi không thoải mái!
Rất nhanh sau đó, ba người đã đến trước điện Thiên Đạo, không thể không nói, điện Thiên Đạo này rất to lớn, dù chỉ là cửa lớn của đại điện cũng cao đến mười mấy trượng, đứng trước điện Thiên Đạo sẽ khiến người ta bất giác có cảm giác nhỏ bé.
Mà phía trước điện Thiên Đạo đã có hơn mười người đứng đó, những người nay tuy đều rất trẻ nhưng hơi thở vô cùng mạnh, rõ ràng không phải là người thường.
Ngay lúc ấy, một âm thanh bỗng vang lên: “Thì ra là Thiên Hàm muội muội!”
Diệp Huyên và Thiên Hàm quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một người đàn ông đang chậm rãi đi đến, người đàn ông mặc cẩm bào, tay cầm quạt giấy, tóc dài xoã vai, trông rất anh tuấn tiêu sái.
Thiên Hàm nói: “Đạo Minh!”
Thiếu tộc trưởng của Đạo tộc, Đạo Minh!
Đạo Minh đi đến trước mặt Thiên Hàm, cười nói: “Thiên Hàm muội muội, muội đến sớm vậy à!”
Thiên Hàm khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Lúc này, Đạo Minh chợt nhìn sang Diệp Huyên: “Đây là?”
Thiên Hàm