*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ầm!
Bốn sợi xích trói lấy hắn bị chấn vỡ. Hắn vung tay lên, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay, sau đó chém ra.
Uỳnh!
Những sợi xích kia tan biến hoàn toàn.
Thiên Kỳ biến sắc, đang muốn ra tay thì một tia kiếm quang đã lóe lên.
Cánh ác ma!
Tốc độ này nhanh đến nỗi nếu Thiên Kỳ không kịp phản ứng thì đã bị chém đầu.
A Kỳ thấy vậy thì thất sắc, đang định ra tay thì kiếm của Diệp Huyên đã gác ngang cổ. Nàng ta cứng đờ, trừng trừng nhìn hắn, vừa mở miệng thì mũi kiếm đã đâm tới.
Phụp!
Xuyên thủng yết hầu A Kỳ.
Đôi mắt nàng ta trợn lên, sau đó bị Diệp Huyên vung kiếm chặt đầu.
Hắn trước giờ đều không nhân từ với kẻ địch.
Mấy lão già áo đen còn lại thấy vậy thì nhao nhao trốn chạy, nhưng không ai nhanh bằng kiếm của Diệp Huyên. Chẳng mấy chốc sau, trong hang động chỉ còn lại mình hắn.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Lần sau, đừng mong ta nhân từ nữa”.
Bỏ qua cho Phù Đồ cổ tộc là quyết định sai lầm.
Diệp Huyên không thèm thu lấy những món bảo vật rác rưởi, không đáng để hắn chú ý ấy. Hắn chỉ nhìn mấy cái xác rồi rời đi.
...
Ngục tối Vô Biên.
Hôm ấy, có một người đàn ông mang mặt nạ đi vào Phù Đồ cổ tộc, khi rời đi thi toàn bộ cường giả từ Sinh Tử Cảnh trở lên của bộ tộc đã bỏ mạng, đầu bị treo lên trong đại điện.
Cường giả khắp ngục tối sôi trào, ai nấy đều chỉ muốn hỏi một câu.
Là ai làm?
Tiệm cầm đồ Thiên Đạo.
Tiểu Đạo đang nằm ngáy o o trên quầy thì một người đàn ông che mặt xuất hiện ở cửa, khẽ thi lễ: “Việc dễ dàng này không tính là báo ân. Ngày khác nếu cô nương còn có việc, cứ phân phó một tiếng là được”.
Nói xong, hắn ta lặng lẽ biến mất, để lại Tiểu Đạo vẫn còn say giấc.
...
Sau khi rời khỏi sơn động, Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt rồi xoay người rời đi.
Hắn cất bước đi về bên phải, không mất bao lâu đã đến một phế tích đổ vỡ, nhìn thấy một pho tượng cụt tay cụt chân bên trong.
Diệp Huyên vừa đặt chân vào thì một giọng nói đã vọng ra: “Ô?"
Nghe vậy, hắn lập tức dừng bước, ngẩng đầu quan sát gần đó nhưng không cảm nhận được khí tức gì.
Diệp Huyên nhìn một hồi: “Tiền bối?"
Không ai đáp lời.
Diệp Huyên do dự một hồi rồi lại đi đến trước pho tượng, thấy nó chỉ còn lại cái đầu.
Hắn quan sát nó hồi lâu rồi hỏi: “Tiền bối?"
Một giọng nói truyền ra từ cái đầu: “Trên người ngươi có khí tức ác ma”.
Diệp Huyên đanh mặt, xem ra giọng nói này chính là thần linh.
Hắn cười: “Tiền bối, bây giờ đã không còn là thời kỳ cổ đại nữa rồi”.
Thần linh im lặng, hắn tiếp lời: “Tiền bối có truyền thừa gì không?"
Tầng chín bỗng lên tiếng: “Ngươi nói khéo một tí được không?"
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Khéo làm quái gì, muốn thì cứ hỏi thẳng thôi”.
"Da mặt ngươi còn dày hơn cả cô gái váy trắng nữa đấy.'
Diệp Huyên: “...”
Thần linh kia bỗng nói: “Trên người ngươi có khí tức của ác ma. Con người, ngươi đã tiếp xúc với ác ma ư?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta là người tốt, siêu siêu tốt”.
Thần linh im lặng một hồi rồi nói: “Ngươi đi đi”.
Diệp Huyên cân nhắc một phen rồi nói: “Tiền bối xem ta này, người sẽ không gặp ai tốt hơn nữa đâu. Nếu người có truyền thừa hay bảo vật gì đó thì ta là lựa chọn tốt nhất đấy!"
Tầng chín: “...”
Thần linh: “Con người, ta không có truyền thừa, cũng chẳng có bảo vật. Ta không hợp với ngươi, ngươi có thể đến chỗ khác tìm xem”.
Diệp Huyên nghiêm mặt: “Ta nghĩ tiền bối có thể cân nhắc lại xem. Ta là người cực tốt luôn, nếu tiền bối truyền lại cho ta, ta có thể phát huy nó, tái hiện lại thời huy hoàng của Thần Linh tộc”.
Đối phương im lặng.
Diệp Huyên đang muốn nói tiếp thì thần linh lại lên tiếng: “Con người, ta đã nói thẳng đến vậy rồi, ta không muốn truyền lại cho ngươi! Ngươi... đừng làm khó ta”.
Diệp Huyên nghiêm giọng: “Tiền bối nhìn lại ta rồi suy nghĩ lại mà xem, nếu người bỏ lỡ ta thì sẽ hối hận đấy!"
Thần linh kia im lặng thật lâu mới nói: “Hình như ngươi cũng không tệ...”
Tầng chín: “Má nó...”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Kể cho các bạn chuyện này, nhớ đừng cười tôi. Trước kia tôi đi xem bói, được thầy phán sau này có số đại quý đại quý, nắm trong tay ít nhất một nghìn tỉ. Tôi kể cho nhà vợ nghe mà không ai tin, toàn nói một phần tiền cũng không thể thiếu.
Tôi thật sự cảm thấy tình cảm giữa đôi bên mới là quan trọng nhất, cái khác đều là mây bay. Thời đại này xô bồ quá, hở chút là nhà là xe, trần tục hết sức. Đã vậy, dùng tiền bạc để đong đếm tình yêu lại càng tục, tôi khinh bỉ vô cùng!
Nghe thần linh nói thế, Diệp Huyên vui vẻ trong lòng, đúng lúc này, thần linh lại nói tiếp: "Nhưng trên người ngươi có hơi thở của ác ma!"
Hơi thở của ác ma!
Diệp Huyên cạn lời!
Sao tên này cố chấp thế?
Diệp Huyên khẽ thở dài: "Thôi vậy! Nếu tiền bối không muốn giao truyền thừa lại cho ta thì ta cũng không cưỡng cầu! Tiền bối, cáo từ!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà lúc hắn vừa xoay đi, ba thanh kiếm bỗng rơi khỏi người hắn.
Là ba thanh Phàm Kiếm!
Diệp Huyên vội vàng nhặt ba thanh kiếm lên, lúc này thần linh mới bật thốt: "Là Phàm Kiếm!"
Diệp Huyên dừng bước lại, hắn xoay người nhìn về phía pho tượng thần linh rồi cười nói: "Tiền bối biết kiếm này à?"
Thần linh trầm giọng đáp: "Nhân loại, ngươi thật không đơn giản!"
Diệp Huyên vội vàng lắc đầu: "Đâu có đâu có, ta bình thường lắm!"
Thần linh im lặng một lúc rồi nói: "Nhân loại, tại sao trên người ngươi lại có hơi thở của ác ma?"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó lấy cánh ác ma ra: "Khi ta vừa đến đây đã đi ngang qua một nơi không biết tên, ở đó có một giọng nói gọi ta lại! Hắn nói ta thiên phú dị bẩm, trăm vạn năm khó gặp, sau đó đưa thứ này cho ta! Ban đầu ta đã từ chối rồi, nhưng không nhận thì hắn lại không cho ta đi, hết cách, thế là ta đành phải nhận lấy!"
Thần linh trầm mặc.
Diệp Huyên lại nói: "Tiền bối, người không giao truyền thừa cho ta cũng không sao, nhưng ta có thể hỏi người một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
Diệp Huyên lấy tấm bản vẽ Tiểu Đạo đưa cho mình ra, trên đó là đá Ác Linh nàng ta muốn hắn tìm.
"Tiền bối, ta phải đi đâu để tìm thứ này?"
Thần linh khẽ đáp: "Đây là đá Ác Linh, thiện ác cùng tồn tại, nắm giữ hai loại thuộc tính hoàn toàn bất đồng với nhau... Ngươi không có được đâu!"
Nghe vậy, Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Tại sao?"
"Đây là thánh vật, là thánh vật của cả Thần Linh tộc và Ác Ma tộc chúng ta. Năm đó xảy ra đại chiến cũng có một phần nguyên nhân từ vật ấy mà ra!"
Sắc mặt Diệp Huyên sầm lại!
Tiểu Đạo kia muốn gài bẫy nhau à!
Bảo mình đến tìm thứ này?
Thần linh kia lại nói: "Nhân loại, cánh ác ma trong tay ngươi là hai cánh của lão tổ Ác Ma, ngươi đã nhận được truyền thừa của tên đó?"
Vừa dứt lời, một luồng áp lực vô hình bỗng xuất hiện ở chung quanh.
Nghe thế, Diệp Huyên híp hai mắt lại, tên này muốn giết hắn?
Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối, sao người không suy nghĩ thử xem tại sao lão tổ Ác Ma kia lại giao cánh này cho ta?"
Thần linh im lặng.
Diệp Huyên lại nói: "Bây giờ đã không còn là thời cổ đại khi trước nữa rồi, tiền bối, ta cảm thấy Thần Linh tộc các ngươi nên thay đổi suy nghĩ đi".
Thần linh hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
"Thật ra ta cũng không quá để tâm đến truyền thừa hay bảo vật gì đó của tiền bối đâu!"
Thần linh cười khẽ: "Thật à?"
Diệp Huyên đang định nói tiếp thì thần linh đã lên tiếng: "Cũng không kém cạnh ngươi!"
Diệp Huyên lại mở tay ra, bút Thiên Đạo xuất hiện: "Còn cái này?"
Thần linh hoàn toàn lặng thinh.
Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối, ta thật sự không quá cần bảo vật của người, chỉ là muốn kết thiện duyên với Thần Linh tộc mà thôi! Nhưng thôi cũng không sao, chuyện này không bắt buộc được!"
Nói xong, hắn thu bảo vật mình lại rồi xoay người rời đi!
Lúc này, giọng của tầng chín đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyên: "Ngươi nghĩ hắn sẽ gọi ngươi trở lại à?"
Diệp Huyên cười nói: "Ta cảm thấy là sẽ!"
Tầng chín: "Tại sao?"
"Bởi vì lòng tò mò!"
Vừa dứt lời, giọng thần linh phía trong đã vang lên: "Nhân loại!"
Nhưng Diệp Huyên vẫn không dừng lại, hắn tiếp tục bước đi, hơn nữa còn tăng tốc!
"Nhân loại!"
Thần linh kia lại gọi.
Diệp Huyên vẫn không dừng lại, khi hắn sắp bước ra khỏi khu vực này thì bỗng có một luồng uy thế đột nhiên phủ phục xuống xung quanh Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng bước lại, hắn xoay người: "Tiền bối?"
Thần linh: "Nhân loại, giao dịch với nhau không?"
Diệp Huyên cười nói: "Giao dịch gì?"
"Ngươi loại bỏ một phong ấn giúp ta, ta sẽ cho ngươi một chí bảo của mình, ngươi thấy thế nào?"
"Phong ấn gì?"
"Một phong ấn nhỏ thôi!"
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn mới không thèm tin lời nói dối này của thần linh, nhưng hắn cũng không từ chối!
Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối, người sẽ không làm hại ta chứ?"
"Lựa chọn nằm ở ngươi!"
"Cho ta xem bảo vật của tiền bối trước đi!"
Thần linh im lặng một lát, chẳng mấy chốc, trước mặt Diệp Huyên hiện lên một chiếc khiên màu vàng hư ảo, mặt khiên vàng óng, ở giữa có một bàn tay cũng vàng nốt, quanh rìa khiên còn có một dãy phù văn quỷ dị từ thời cổ đại.
Diệp Huyên hỏi: "Đây là gì vậy tiền bối?"
"Khiên Tu Di, ẩn chứa Tu Di Chi Lực, có thể cản lại vô số thần thông bí kỹ, cho dù là thanh kiếm trong tay ngươi cũng khó lòng chém phá được nó. Có được tấm khiên này, ngươi sẽ hiểu được như thế nào là đứng ở thế bất bại!"
Khiên Tu Di!
Diệp Huyên im lặng.
Lúc này tầng chín đột nhiên lên tiếng: "Tiểu tử, ta không biết nên nói như nào nữa, nhà ngươi đó, vừa có khiên vừa có giáp, lại còn thêm Bất Tử Chi Thân, còn có lồng Thiên Địa Tiểu Đạo kia đưa cho ngươi nữa. Ngoại trừ mấy cường giả tuyệt thế ra, ta thấy chẳng ai giết chết được ngươi đâu".
Diệp Huyên cũng có chút cạn lời.
Mình bây giờ quả thật đã trở thành một tồn tại có đành hoài cũng không chết!
Tất nhiên đây là chuyện tốt!
Diệp Huyên nhận lấy khiên Tu Di rồi nhìn thần linh ở trước mặt mình, thần linh nói: "Từ đây đi một nghìn hai trăm dặm về phía bên phải, sẽ có một cái giếng cạn, trên miệng giếng có phong ấn, ngươi giải trừ phong ấn đó đi là được".
Diệp Huyên cười nói: "Tiền bối không sợ ta cuỗm bảo vật chạy trốn à?"
Thần linh đáp: "Ngươi là một người thông minh!"
Diệp Huyên cười cười, sau đó xoay người rời đi!
Sau khi ra khỏi khu phế tích, Diệp Huyên ném khiên Tu Di vào tháp Giới Ngục rồi hỏi: "Tiền bối giúp ta xem thử cái khiên này có vấn đề gì không?"
Tầng chín cười: "Ngươi không tin hắn à?"
Diệp Huyên gật đầu gật đầu: "Ra ngoài thì nên đề phòng nhiều thứ!"
"Tấm khiên này có vấn đề đấy!"
Diệp Huyên híp mắt lại, tầng chín lại nói: "Trong tấm khiên này có một sợi ý chí cực kì mạnh mẽ, nó giấu rất sâu trong khiên, cũng rất khó phát hiện. Chắc do đối phương sợ ngươi chạy trốn nên để lại sợi ý chí này, mà tất nhiên cũng có thể là hắn có ý đồ riêng".
Diệp Huyên gật đầu: "Đã rõ!"
"Tiểu tử, chỗ này có chút phức tạp, phải cẩn thận đấy!"
Diệp Huyên nói: "Là sao?"
"Hơi thở, trong này có vài hơi thở vô cùng mạnh mẽ, ngươi phải cẩn thận chút".
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn lướt qua bốn phía, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chẳng có lấy một tiếng động gì!
Chỗ này quá an tĩnh!
Diệp Huyên đẩy nhanh tốc độ, chỉ chốc lát hắn đã đến được cái giếng cạn thần linh nói, cái giếng này không lớn, bốn phía quanh nó là từng sợi xích sắt đen kịt, đám xích này được khắc khảm vào đất đai, mà chung quanh còn có một vài khúc xương chân tay cụt lủn vươn vãi khắp nơi.
Diệp Huyên đi đến trước cái giếng cạn, hắn cúi người nhìn xuống bên trong có gì, nhưng chỉ đen kịt một màu, chẳng thấy được gì khác.
Diệp Huyên quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống những sợi xích sắt kia, trên đó có những phù văn thần bí còn đang lấp lóe ánh sáng.
Diệp Huyên hỏi trong lòng: "Tiền bối, người có thể cảm nhận được hơi thở ở phía dưới không?"
Tầng chín: "Có thể! Hơi thở rất mạnh mẽ, ngươi nghĩ cho kỹ!"
Diệp Huyên cười cười, sau đó rút kiếm Thiên Tru chém về phía trước một nhát.
Keng!
Xích sắt nứt ra, Diệp Huyên lại chém xuống một nhát nữa.
Ầm!
Đám xích sắt kia lập tức vỡ vụn!
Mà lúc này, sâu trong giếng cạn đột nhiên rung lên, dần dần, một hơi thở bắt đầu tràn ra từ trong giếng cạn.
Luồng hơi thở này càng ngày càng mạnh, khoảng chừng một phút sau, một người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi giếng, ngoại hình của người này không khác gì nhân loại, nhưng có điều mắt hắn lại có màu xám.
Thần linh!
Diệp Huyên nhìn thần linh kia, thần linh lại bỗng hỏi: "Nhân loại, ngươi không quỳ xuống sao?"
Nghe thấy câu này, Diệp Huyên cay mày lại.
Giọng nói này chính là giọng hắn nghe được khi nãy ở khu phế tích!
Thần linh nhìn Diệp Huyên: "Nhân loại, thần phục Thần Linh tộc ta không phải chuyện xấu hổ gì! Năm đó không biết có bao nhiêu người muốn trở thành nô lệ cho ta đâu, ngươi biết không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta thấy ác ma ổn hơn đấy!"
Ác ma!
Bây giờ coi như hắn cũng đã hiểu ra rồi.
Thần linh này quá tự phụ!
Có lẽ ở thời cổ đại, địa vị của nhân loại kém xa ác ma và thần linh, thế nhưng hiện tại đang là thế giới của nhân loại!
Mà những thần linh này vẫn nghĩ mình cao cao tại thượng, tự cho mình hơn người!
Diệp Huyên lắc lắc đầu: "Các hạ, ước định ban đầu của ta và ngươi đã hoàn thành, cáo từ!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà đúng lúc này, thần linh kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Nhân loại, thật không dám giấu diếm, ta nhìn trúng vài món bảo vật ban nãy ngươi lấy ra!"
Diệp Huyên cười, rồi hỏi: "Ngươi biết tại sao ta lại dám lấy mấy món đó ra trước mặt ngươi không?"
Thần linh nhìn Diệp Huyên: "Ngươi có chỗ dựa!"
Diệp Huyên cười nói: "Cứ tưởng ngươi thông minh thế nào, nhưng giờ xem ra ngươi vẫn còn đang đắm chìm vào thời đại của mình nhỉ!"
Thần linh đột nhiên xòe tay phải ra, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên đánh đến phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên đứng bất động tại chỗ, mặc cho luồng sức mạnh kia dội thẳng lên người mình.
Ầm!
Diệp Huyên lùi lại vài trượng, nhưng không hề bị gì cả!
Thấy cảnh này, thần linh bỗng híp hai mắt lại: "Giáp tốt lắm!"
Nói xong, hắn ta định ra tay tiếp, nhưng lúc này sau lưng Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một đôi cánh, tích tắc sau, hắn đã biến mất!
Tròng mắt thần linh kia đột nhiên co lại, hắn ta vung ngang tay đỡ lại!
Xoẹt!
Một thanh kiếm xuyên thẳng cánh tay, đâm vào giữa hàng mày của hắn ta!
Thần linh cả kinh trong lòng, hắn ta không lùi lại mà vội tiến lên đấm một quyền vào bụng Diệp Huyên.
Oành!
Thân thể Diệp Huyên run lên kịch liệt, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra!
Mà gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên đâm thẳng về phía bụng của thần linh, nhưng phản ứng của tên này vô cùng nhanh nhạy, hắn ta lập tức lùi ra ngoài hơn mười trượng, sau khi dừng lại, hắn xòe tay phải lên: "Ra đây!"
Trong cơ thể Diệp Huyên, khiên Tu Di kia rung lên liên tục, nó muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị tháp Giới Ngục trấn áp lại!
Thấy cảnh này, thần linh bỗng híp hai mắt lại: "Sao có thể!"
Diệp Huyên cười hỏi: "Bất ngờ không?"
Thần linh trầm mặc, một lát sau, hắn nhìn về phía Diệp Huyên: "Tiểu hữu, đây thật ra chỉ là một hiểu lầm! Ta chỉ muốn xem thử thực lực của ngươi trước, sau đó mới giao truyền thừa lại cho ngươi! Ta nói thật đấy!"
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Các hạ, làm người đừng vô liêm sỉ như thế!"
Diệp Huyên vừa nói xong, thần linh kia đã xoay người bỏ chạy.
Đúng lúc này, cánh ác ma bỗng xuất hiện sau lưng Diệp Huyên, phút chốc sau, Diệp Huyên đã biến mất không còn thấy đâu, phía xa xa, một luồng kiếm quang lặng thinh xuất hiện, thần linh kia đột nhiên xoay người đấm ra một quyền, trên nắm đấm ấy còn có một luồng kim quang bắn ra.
Ầm!
Kiếm quang của Diệp Huyên lập tức bị ép dừng lại, nhưng một khắc sau, một thanh kiếm lại phóng ra từ trong luồng kiếm quang.
Xoẹt!
Chiêu kiếm nay lập tức chém nát luồng kim quang, đâm thẳng về phía thần linh.
Thấy cảnh này, tròng mắt của thần linh đột nhiên co lại, hắn ta không dám đỡ trực tiếp chiêu kiếm của Diệp Huyên mà vội lùi ra sau hơn trăm trượng!
Thần linh nhìn Diệp Huyên, đang định nói chuyện thì kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên đột nhiên bay ra.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang như sấm rền bắn ra, nơi nó đi qua, từng tầng không gian bị xé rách.
Nhìn thấy chiêu kiếm này, sắc mặt thần linh lập tức thay đổi, chiêu kiếm này của Diệp Huyên quá nhanh!
Nhanh đến mức hắn ta không thể né tránh được!
Thần linh đột nhiên lùi một chân phải ra sau, tay chắp ngang trước ngực rồi đưa lên đỉnh đầu: "Trấn Thương Khung!"
Ầm!
Một luồng kim quang đột nhiên trút xuống từ áng mây phía chân trời, luồng kim quang kia nháy mắt đã bao trùm lấy xung quanh thần linh, mà lúc này, kiếm của Diệp Huyên đã lao đến.
Ầm ầm!
Một âm thanh tự sấm nổ vang vọng khắp đất trời!
Luồng kim quang kia rung lên dữ dội, sau đó xuất hiện một vết nứt be bé, nhưng không hề vỡ ra!
Diệp Huyên ngừng lại, hắn đánh giá luồng kim quang này một chút: "Kiên cố lắm!"
Đúng lúc này, thần linh đột nhiên gằn giọng lên: "Nhân loại, ngươi khinh người quá đáng!"
Diệp Huyên nhìn về phía thần linh: "Ta khinh người quá đáng? Ngươi đang giỡn mặt hả?"
Thần linh kia nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên: "Phàm Kiếm!"
Hắn ta biết tại sao mình lại bại dưới tay người trước mắt này!
Phàm Kiếm!
Kiếm đạo của Diệp Huyên đã nhập Phàm, hơn nữa quan trọng nhất là Diệp Huyên có trang bị!
Cả người hắn toàn là trang bị hạng khủng!
Thần linh kia còn định nói gì đó thì thấy cánh ác ma sau lưng Diệp Huyên bỗng vỗ lên, một khắc sau, một âm thanh như xé rách không gian vang lên, sắc mặt thần linh tái đi, hắn ta đột nhiên lùi mạnh về sau, cùng lúc đó lại chắp hai tay trước ngực, rồi lại đưa lên trên đỉnh đầu: "Toái Diệt Tinh Thần!"
Ầm!
Trên hai tay hắn ta bỗng xuất hiện một trường kiếm vàng óng hư ảo xé không lao đi, nháy mắt trường kiếm màu vàng óng kia xuất hiện, toàn bộ đất trời bỗng trở nên mờ ảo, đúng lúc ấy, thần linh đột nhiên búng tay, một giọt máu vàng bắn ra giữa không trung, sau đó nhỏ xuống thân trường kiếm vàng kia. Nháy mắt khi máu hòa vào kiếm, thân kiếm rung lên kịch liệt, không gian bốn phía bỗng chốc biến mất.
Lúc này đây, thanh trường kiếm vàng kia đã mạnh hơn rất nhiều!
Phía xa xa, Diệp Huyên ngây cả người.
Kiếm?
Lâu lắm rồi hắn chưa hấp thụ kiếm!
Diệp Huyên không hề phản kháng, mà không chỉ không phản kháng, hắn còn thu giáp Chúc Long lại, thế là thanh trường kiếm kia trơn tru đâm thẳng vào cơ thể hắn.
Ầm!
Thân thể Diệp Huyên run lên kịch liệt, một luồng sức mạnh cường đại bộc phát từ trong cơ thể hắn, không gian bốn phía lập tức sôi sục lên!
Thấy cảnh này, thần linh ở phía xa xa ngây ra.
Trò gì vậy?
Diệp Huyên tham lam hít sâu một hơi, cảm giác thôn tính này thật sự rất thoải mái!
Diệp Huyên nhìn về phía thần linh: "Còn nữa không?"
Thần linh nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên, hắn ta dứt khoát xoay người bỏ chạy mà không chút do dự, tốc độ cũng cực nhanh, chớp mắt đã biến mất ở phía xa xa.
Hắn ta biết bản thân không phải là đối thủ của nhân loại này!
Diệp Huyên ở đằng xa đột nhiên giẫm chân phải xuống, cánh ác ma sau lưng hắn lập tức vỗ đập, một khắc sau, sau lưng thần linh kia xuất hiện một tia kiếm quang.
Xoẹt!
Không gian đằng sau thần linh lập tức vỡ vụn!
Thần linh biến sắc, hắn ta vội quay người lại, hai tay chặp vào nhau, nhanh chóng tụ thành một thanh kiếm, nhưng tích tắc sau hai tay của hắn ta đã bị chém đứt.
Xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe!
Thần linh hoảng hốt ở trong lòng, hắn ta định bỏ chạy, nhưng kiếm của Diệp Huyên lại nhanh hơn.
Vù!
Đầu của thần linh bị một chiêu kiếm xuyên thủng!
Thần linh nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: "Nhân loại đáng chết, ngươi dám khinh nhờn thần linh!"
Diệp Huyên hơi cong khóe môi lên, sau đó tước kiếm ra.
Xoẹt!
Đầu của thần linh lập tức bay ra ngoài!
Máu tươi bắn như suối!
Máu của hắn ta màu vàng nhạt, không giống với nhân loại!
Diệp Huyên đánh giá thần linh kia một chút, hắn cất kiếm đi rồi nhẹ giọng nói: "Tiền bối, thực
Nói xong, tầng chín dừng một chút rồi mới tiếp: "Cộng thêm những thần vật này vào, thực lực hiện tại của ngươi có thể nói là trừ một vài cường giả tối thượng ra, thì rất khó có thể giết được ngươi!"
Diệp Huyên nói: "Một vài cường giả tối thượng?"
"Kiểu như A La ấy!"
A La!
Diệp Huyên khẽ gật đầu, đang định nói chuyện thì tầng chín đã lên tiếng: "Kiểu như A La là có thể dễ dàng giết chết được ngươi, ngoài ra cũng có vài người nữa, ví như ác ma lúc trước ngươi gặp kia, đối phương chắc chắn cũng có thể giết được ngươi, nhưng tất nhiên là phải đánh đổi một cái giá lớn mới làm được. Nói đơn giản hơn thì là, nếu không có thần vật, rất nhiều người có thể giết chết ngươi, còn nếu có thần vật thì chẳng có mấy ai làm gì được ngươi!"
Diệp Huyên gật gật đầu: "Đã hiểu!"
Nói xong, hắn xòe tay ra, khiên Tu Di lại xuất hiện trong tay hắn, sau khi thần linh kia chết thì sợi ý chí ở trong khiên Tu Di cũng đã biến mất.
Diệp Huyên nhỏ một giọt máu tươi của mình vào trong khiên, chẳng mấy chốc, hắn đã xây dựng được một mối liên hệ giữa mình với khiên Tu Di.
Một lát sau, Diệp Huyên đánh giá khiên Tu Di trong tay mình, khóe miệng hắn hơi cong lên, độ cứng rắn của cái khiên này không hề kém cạnh giáp Chúc Long!
Thần vật!
Hiện tại có khiên Tu Di, giáp Chúc Long, lại thêm Bất Tử Chi Thân, quả thật hắn có muốn chết cũng khó!
Da dày thịt béo!
Diệp Huyên cất khiên Tu Di đi rồi nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống cái giếng cạn, hắn do dự một lát rồi sau đó nhảy xuống giếng, khoảng chừng nửa canh giờ hắn mới cảm giác được mình đã tiếp đất, mà trong cái giếng này lại có một không gian khác!
Dưới giếng có một con đường nhỏ, Diệp Huyên men theo con đường này đi về phía trước, lại thêm chừng nửa canh giờ sau, hắn đã đến được trước một động phủ, miệng động đóng chặt, trên cửa có phù văn phong ấn!
Diệp Huyên quan sát tỉ mỉ những phù văn phong ấn này một lát, sau đó hắn bắt đầu vẽ bùa.
Hắn không chọn cách cứng rắn phá cửa, mà lựa chọn dùng bùa phá bùa, dù sao hắn cũng là một Thần Phù Sư!
Cứ thế, chừng một canh giờ sau, phù văn trên cửa động phủ đột nhiên rung lên, chẳng mấy chốc, cánh cửa kia chậm rãi tách ra hai bên.
Sau khi cửa mở ra, Diệp Huyên bước vào, vừa vào trong đã có một tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ nơi sâu xa.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, hắn nhìn về nơi sâu thẳm kia, nhưng chỉ toàn là một màu đen kịt, không thấy được gì cả!
Diệp Huyên do dự một lát rồi gọi: "Tiền bối?"
Không ai trả lời.
Diệp Huyên nói thầm trong lòng: "Tiền bối, có cảm nhận được gì không?"
Không ai trả lời!
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, một khắc sau, hắn vội tiến vào thức hải xem sao, nhưng hắn phát hiện tháp Giới Ngục đã khóa chặt cửa!
Diệp Huyên không nghĩ ngợi gì nữa, hắn lập tức xoay người rời đi.
Mà đúng lúc này, cửa lớn trước mặt hắn đột nhiên đóng lại.
Diệp Huyên dừng bước.
Xảy ra chuyện rồi!