*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giả tạo!”
Tầng chín nói: “Diệp Huyên tiểu tử, ta phát hiện có người vô sỉ giống hệt ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Phục Ách nhìn vào bụng Diệp Huyên: “Tiểu hữu, vị này là?”
Diệp Huyên cười nói: “Một vị tiền bối đang ở tạm trong người ta!”
Phục Ách gật nhẹ đậu: “Thực lực của các hạ không tầm thường chút nào!”
Tầng chín cười nói: “Cũng bình thường thôi!”
Phục Ách lắc đầu: “Các hạ có hơi thở sâu không lường được, tuy ở trước mắt nhưng hoàn toàn không thể nào đo lường, tựa như bầu trời rộng lớn vậy, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực vô hình. Ta đứng trước mặt các hạ lại như đang đứng trước một ngọn núi lớn, khiến ta có cảm giác cao không với tới!”
Nghe vậy, khoé mát Diệp Huyên hơi giật, tên này đúng là giỏi nịnh hót!
Lúc này, tầng chín bật cười: “Thật ra cũng đâu có khoa trương như các hạ nói chứ, ta cũng chỉ bình thường mà thôi. Ừm, thật ra thực lực của ngươi cũng không tệ, trời đất này chắc hẳn cũng chẳng có bao nhiêu người có thể giết được ngươi, mà ngươi chỉ mới chừng này tuổi đã có trình độ như thế thật sự rất hiếm có!
Diệp Huyên: “…”
Phục Ách cười khẽ: “So với các hạ, thực lực này của ta cũng giống như đom đóm đứng trước ánh trăng vậy, thật sự vô cùng nhỏ bé!”
Tầng chín cười nói: “Đâu có đâu có, các hạ thật sự quá khiêm tốn! Không hổ là cao thủ tuyệt thế, tính cách này thật sự là tấm gương cho chúng ta!”
Phục Ách còn muốn tiếp lời nhưng Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Hai vị đều là cao thủ tuyệt thế, chỉ có ta mới là kẻ yếu thôi!”
Phục Ách vội vàng lắc đầu: “Không không, tiểu hữu chỉ từng này tuổi đã đạt đến Phàm Kiếm, hơn nữa bên cạnh còn có một người bạn như Tiểu Đạo cô nương, ta dám khẳng định không lâu nữa, trên đời này sẽ không còn ai là đối thủ của tiểu hữu”.
Diệp Huyên cười khẽ, đang định đáp lời thì lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Các ngươi nói xong chưa?”
Diệp Huyên và Phục Ách quay đầu nhìn lại, không biết Tiểu Đạo đã đứng trước cửa từ bao giờ.
Hai người cũng không biết Tiểu Đạo trở về lúc nào!
Thấy Tiểu Đạo, Phục Ách vội vàng tiếng lên nghênh đó, sau đó cung kính hành lễ: “Xin chào Tiểu Đạo cô nương!”
Tiểu Đạo nhìn Phục Ách: “Có chuyện gì sao?”
Phục Ách vội vàng nói: “Có một chuyện nhỏ muốn nhờ Tiểu Đạo cô nương giúp đỡ”.
Tiểu Đạo cười nói: “Là chuyện phong ấn trước kia à?”
Phục Ách gật đầu: “Bùa phong ấn kia nằm trong người ta, cho dù ta làm gì cũng không thể phá huỷ được nó, chỉ có thể nhờ Tiểu Đạo cô nương giúp đỡ! Mong Tiểu Đạo cô nương cứu tại hạ một mạng, tại hạ nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cho Tiểu Đạo cô nương!”
Vẻ mặt Tiểu Đạo không chút cảm xúc: “Ta không làm được!”
Nói xong, nàng đi tới sau quầy, cầm một quyển sổ nhỏ ra lật xem.
Thấy vậy, Phục Ách thoáng chốc hơi lúng túng, lúc này, Diệp Huyên ở bên cạnh chợt cười nói: “Nào nào, tạm thời chúng ta không nói đến chuyện này, để ta đi nấu cơm!”
Nói xong, hắn ra hiệu cho Phục Ách, Phục Ách lập tức hiểu ý, vội nói: “Được được, để ta giúp cậu!”
Nói xong, y vội vàng đi tới giúp đỡ Diệp Huyên.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên nấu xong một bàn thức ăn, lúc này, Tiểu Đạo đi tới trước bàn ngồi xuống, nàng cũng không nói gì, lập tức động đũa.
Diệp Huyên cũng ngồi xuống ăn, hắn nhìn về phía Phục Ách: “Ăn cùng đi!”
Phục Ách nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không không, ta không ăn!”
Diệp Huyên còn muốn khuyên, nhưng Phục Ách lại không ngừng lắc đầu.
Hắn cũng không ép nữa, cũng bắt đầu ăn.
Sau khi ăn một lát, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, trước đây cô nói với ta ác ma đều là những người vô cùng hung ác, nhưng ta thấy Phục Ách tiền bối rất tốt mà!”
Tiểu Đạo cười châm chọc: “Tốt? Đó là do ngươi không biết, trước đây hắn đã liên tục tàn sát mười hai toà thành, giết chết không chỉ mười triệu ngươi đấy?”
Tàn sát mười hai toà thành!
Nghe vậy, Diệp Huyên híp mắt nhìn về phía Phục Ách, Phục Ách cười ngượng ngùng: “Còn trẻ, khi đó còn trẻ, không hiểu chuyện, làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ ta đã trở nên tốt hơn rồi!”
Vẻ mặt Diệp Huyên có hơi kỳ lạ.
Trở nên tốt hơn?
Không nói cũng biết, chắc chắn trước kia tên này là một kẻ hung ác!
Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Đừng thấy bây giờ hắn biết điều như thế, thật ra thì hắn không hề thành thực chút nào, ngươi cho hắn một cái thang chắc hắn hắn sẽ leo lên trời!”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Đạo cười nói: “Còn muốn nói chuyện giúp hắn nữa không?”
Diệp Huyên cười khẽ: “Hắn từng nói muốn kết thiện duyên với ta, mà ta cũng muốn thế”.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chắc chắn!”
Tiểu Đạo gật nhẹ đầu: “Ta nể mặt ngươi!”
Dứt lời, nàng bấm ngọn tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Phục Ách!
Ầm!
Người Phục Ách không ngừng run rẩy, một khắc sau, một hơi thở mạnh mẽ dâng lên từ trong người y, nhưng hơi thở đó nhanh chóng bị y thu về!
Một lát sau, Phục Ách cung kính hành lễ với Tiểu Đạo: “Đa tạ!”
Sau đó, y nhìn về phía Diệp Huyên: “Đa tạ tiểu hữu!”
Nói xong, y bấm tay một cái, một con dấu màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Tiểu hữu, đây là đá Truyền Tống, sau này nếu tiểu hữu có cần ta giúp gì cứ truyền huyền khí vào trong, ta sẽ tự xuất hiện!”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tiền bối, người cần phải hiểu sau này có lẽ ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức nghiêm trọng!”
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối bảo trọng!”
Phục Ách gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên, nói: “Đợi khi nào ngươi đến chiến trường cổ, sau đó nếu được thì lấy một thứ giúp ta”.
Diệp Huyên hỏi: “Lấy cái gì?”
Tiểu Đạo mở lòng bàn tay ra, một tờ giấy xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, trên tờ giấy là hình một miếng ngọc thạch nửa trắng nửa đen.
Diệp Huyên hỏi: “Đây là?”
Tiểu Đạo cười nói: “Đá Ác Linh, là một đá có hai thuộc tính hoàn toàn khác nhau, nó không có tác dụng với ngươi, nhưng lại có chút tác dụng với ta! Ngươi đừng hỏi vì sao ta không tự đi, vì nếu ta đi đến nơi đó thì sẽ hơi phiền phức”.
Diệp Huyên hỏi: “Phiền phức gì?”
Tiểu Đạo liếc Diệp Huyên: “Vậy mà vẫn hỏi?”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Đạo khẽ thở dài: “Nơi đó không đơn giản, ta đi chắc chắn sẽ có chút phiền phức. Có một vài chuyện ta thật sự không muốn quan tâm, hiểu chưa?”
Diệp Huyên hỏi: “Không muốn quan tâm chuyện gì?”
Tiểu Đạo đập bàn một cái.
Ầm!
Cái bàn lập tức hoá thành tro bụi!
Diệp Huyên vội nói: “Đừng… Đừng nóng giận, ta không hỏi nữa!”
Tiểu Đạo trừng Diệp Huyên, có hơi xù lông!
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Ta không hỏi nữa!”
Tiểu Đạo hờ hững nói: “Bây giờ nơi đó đã mở rồi, chắc chắn có rất nhiều người đi vào, ngươi phải cẩn thận”.
Diệp Huyên gật đầu, hắn hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ta… ta hơi lo lắng!”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Tiểu Đạo cô nương, hôm trước ta thấy cô dùng một cây châm, đúng rồi, chính Vận Mệnh Chi Châm ấy, cô có thể cho ta mượn nó không? Đợi sau khi ra ngoài ta sẽ trả nó cho cô ngay, được chứ? Ta thề, ta có thể thề độc!”
Vẻ mặt Tiểu Đạo không chút cảm xúc: “Ngươi muốn Vận Mệnh Chi Châm kia à?”
Diệp Huyên vội nói: “Là mượn! Là mượn!”
Tiểu Đạo hỏi: “Ngươi sẽ trả lại chứ?”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp: “Cô vẫn chưa tin vào nhân phẩm của ta ư?”
Tiểu Đạo nhếch miệng cười: “Ta tin, ta vô cùng tin tưởng nhân phẩm của ngươi, cho nên ta sẽ không cho ngươi mượn!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tiểu Đạo lắc đầu: “Bây giờ ngươi không thể sử dụng Vận Mệnh Chi Châm kia, trên người ngươi có không ít bảo vật! Đến chiến trường cổ đó cũng không nguy hiểm lắm! Đương nhiên ta cũng sẽ không để ngươi đi tay không”.
Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra, một cái lồng nhỏ màu xanh lá xuất hiện trong tay nàng.
Mắt Diệp Huyên sáng lên: “Tiểu Đạo tiền bối, đây là gì thế?”
Tiểu Đạo cười nói: “Hình chiếu của lồng Thiên Địa, người cầm nó đi, sau này nếu gặp phải nguy hiểm có thể sử dụng nó, sau đó sẽ có một lớp bảo vệ, lớp bảo vệ này có thể giúp ngươi không chịu ảnh hưởng của bất cứ một đòn tấn công nào trong vòng nửa khắc, trong nửa khắc này, ngươi sẽ nằm trong trạng thái vô địch! Đương nhiên trừ khi có cao thủ cấp bậc như cô gái váy trắng ra tay với ngươi”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Chỉ là hình chiếu thôi ư?”
Tiểu Đạo gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Vật thật ở chỗ cô sao?”
Tiểu Đạo chớp mắt, sau đó nói: “Không có ở đây!”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Đạo bấm tay, một luồng sáng trắng bay vào giữa chân mày Diệp Huyên: “Đây là địa chỉ, đi theo nó là được!”
Diệp Huyên hơi do dự, nhắc lại lần nữa: “Nơi đó thật sự rất nguy hiểm đó!”
Tiểu Đạo trừng hắn: “Ngươi không đi đúng không?”
Diệp Huyên vội nói: “Đi!”
Nói xong, hắn nhận lấy cái lồng đó, xoay người rời đi.
Tiểu Đạo lắc đầu cười, xoay người đi vào trong quầy.
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Ông lão mặc một bộ hắc bào rộng, mái tóc bạc phơ, mắt sắc như đao, vô cùng sắc bén.
Ông lão nhìn Tiểu Đạo: “Các hạ là gì của Diệp Huyên?”
Tiểu Đạo vung tay phải lên.
Oanh!
Ông lão híp mắt lại, nâng tay phải lên!
Ầm!
Tay phải của lão ta lập tức nổ tung, cùng lúc đó, lão ta đã lùi tới ngoài cửa!
Ông lão nhìn chằm chằm Tiểu Đạo ở sau quầy: “Rốt cuộc các hạ là ai!”
Tiểu Đạo ngẩng đầu lên nhìn ông lão, cười nói: “Ông đoán xem!”
Ông lão trầm giọng nói: “Có lẽ các hạ cũng biết người hộ đạo chúng ta!”
Tiểu Đạo gật đầu: “Biết, hơn nữa còn hiểu rất rõ!”
Ông lão híp mắt: “Hiểu rất rõ?”
Tiểu Đạo cười nói: “Đạo chủ đời thứ nhất của các ông tên là Lâm Lang, đúng không?”
Nghe vậy, ông lão trợn mắt: “Cô…”
Tiểu Đạo lắc đầu thở dài: “Lúc trước khi ta biết hắn, hắn còn là một thằng nhóc mặc quần yếm! Đương nhiên cũng không thể không nói hắn thật sự là một nhân tài, sau này mới có thể phát triển được như thế! Nếu không phải trong lòng hắn có chấp niệm, hơn nữa còn không thể nhìn thoáng, không thể buông bỏ, thì có lẽ hắn đã có thể tiến thêm một bước nữa rồi!”
Ông lão trầm giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
Tiểu Đạo cười khẽ: “Ông nhất định muốn biết à?”
Ông lão gật đầu: “Lão phu thật sự thấy tò mò!”
Tiểu Đạo nói: “Vào thời đại của ta, vũ trụ Ngũ Duy còn chưa xuất hiện đâu!”
Nghe vậy, ông lão trợn mắt, một khắc sau, đầu của lão ta im hơi lặng tiếng rơi xuống!
Trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Tiểu Đạo tiếp tục lật xem một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi lại tên của những người mắc nợ nàng ta.
Xem ra nàng ta đã "cho vay" khá nhiều từ trước đến nay rồi.
Đúng lúc này, một người xuất hiện ngoài cửa, chính là Diêm Đế của Diêm Điện.
Ông ta nhìn thi thể trước mặt, chần chừ một hồi rồi cung kính thi lễ với người ngồi phía trong: “Tiểu Đạo tiền bối, đây là?"
Nàng ta mỉm cười: “Người hộ đạo”.
Diêm Đế bước vào trong tiệm cầm đồ, hạ giọng hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là thế lực ra sao?"
Tiểu Đạo đặt quyển sổ trong tay xuống, nhìn ông ta: “Ta biết ý của ngươi. Ngươi muốn kết thiện duyên với Diệp Huyên đúng không?"
Diêm Đế gật đầu, nhưng Tiểu Đạo lại lắc đầu: “Thường ngày các ngươi có thể hỗ trợ hắn một chút, nhưng đừng đặt hy vọng của toàn bộ tông môn lên người hắn”.
"Vì sao?", Diêm Đế ra chiều khó hiểu.
Tiểu Đạo cười: “Bởi vì nhân quả trên người hắn quá mạnh. Nếu đặt cược toàn bộ tông môn lên người hắn, các ngươi có thể sẽ trắng tay. Đơn giản mà nói thì là do các ngươi yếu, hiểu chưa?"
Thấy đối phương lặng thinh, nàng ta tiếp lời: “Lấy người hộ đạo làm ví dụ đi, họ là một thế lực rất xa xưa, thực lực cực kỳ mạnh, đến nỗi ngươi không thể tưởng tượng. Diêm Điện ngươi tuyệt đối không thể chống lại họ”.
Diêm Đế hạ giọng: “Tiền bối, Diệp Huyên này rốt cuộc là người nào?"
Tiểu Đạo nhẹ giọng đáp: “Một người mà ta cũng không thể trêu vào”.
Nghe vậy, Diêm Đế đột ngột ngẩng phắt lên: “Việc này...”
Tiểu Đạo cong môi: “Trong lòng các ngươi, ta là người lợi hại vô cùng, không gì không biết, không gì không thể. Nhưng thật ra, nếu so với cô gái váy trắng sau lưng hắn...”
Nàng ta nói đến đây thì lắc đầu: “Đó là một người không nằm trong quy tắc ở đây”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Nàng ta rốt cuộc mạnh đến đâu?"
"Không thể biết”.
Diêm Đế cau mày: “Không thể ư?"
Tiểu Đạo nháy mắt: “Chính là không biết đấy. Sức mạnh của nàng ta đã vượt khỏi hiểu biết của ta về cảnh giới, với ta nói cho ngươi nghe một
Diêm Đế khẽ thi lễ: “Đa tạ Tiểu Đạo cô nương chỉ điểm”.
Tiểu Đạo lại nói: “Còn Phù Đồ cổ tộc...”
Diêm Đế vội nói: “Chúng ta sẽ không chèn ép họ”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Họ đã không thể gây uy hiếp đến các ngươi nữa, tha cho họ một đường sống đi”.
"Vâng”.
Tiểu Đạo nhìn thi thể bên ngoài cửa hiệu, lắc đầu cười: “Mấy tên hộ đạo này còn chuyển mũi dùi sang ta cơ đấy, sống lâu quá phát chán rồi sao?"
Diêm Đế nói sau một hồi do dự: “Tiểu Đạo tiền bối, nếu cô gái váy trắng kia đã mạnh như vậy, vì sao những người này vẫn còn nhằm vào Diệp Huyên?"
Tiểu Đạo chớp mắt: “Tại ngu đó”.
Diêm Đế hóa đá, lại nghe nàng ta cười: “Thật ra thì họ căn bản không biết sức mạnh chân chính của nàng kia, với lại họ đến từ thời cổ đại, đã từng làm ra rất nhiều việc kinh thiên động địa, thêm cả cái thói cao cao tại thượng của mình nên ai đấy nếu kiêu ngạo vô cùng. Nói ngắn lại, khi một người đạt đến trình độ nhất định thì sẽ sinh lòng tự phụ, mà bọn họ lại là vô cùng tự phụ. Trừ cái vị từng là Thiên Đạo tối cao kia ra, bọn họ không để ai vào mắt cả, nên cũng sẽ không sợ Diệp Huyên”.
Diêm Đế im lặng một phen mới cất tiếng: “Ngay cả tiền bối, họ cũng không thèm để vào mắt ư?"
Tiểu Đạo cười: “Họ mà có thì đã không cho người đến quấy rầy ta rồi”.
Diêm Đế hạ giọng: “Theo lý mà nói, một thế lực xa xưa thế này hẳn phải biết Tiểu Đạo cô nương”.
Tiểu Đạo cong môi: “Thôi không nói họ nữa, chốc nữa ngươi đi thì nhớ kéo cái xác kia đi giúp ta luôn nhé, để ở đây tanh quá”.
Diêm Đế gật đầu rồi lui ra, để lại Tiểu Đạo ngồi trong tiệm cầm đồ. Sau một hồi im lặng, nàng ta lắc đầu thở dài.
...
Sau khi rời khỏi ngục tối Vô Biên, Diệp Huyên đi theo hướng dẫn của Tiểu Đạo đến một ngọn núi hoang nọ. Hắn quan sát bốn phía, thấy nơi nơi đều là núi, trên đỉnh có sương mù lượn lờ.
Khoảng nửa giờ sau, hắn đi đến một tòa thành cũ kỹ, diện tích không lớn nhưng trông xập xệ vô cùng, bốn phía rải rác vô số thi thể.
Hắn nhìn lên, thấy trên cổng có ghi mấy chữ lớn: Cổ Chiến Thành.
Diệp Huyên vừa đi đến cổng thành đã cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ập vào mặt. Hắn nhìn sang bên phải, thấy nơi góc tường có một người thanh niên đang quan sát hắn.
Người kia thấy Diệp Huyên nhìn sang thì sửng sốt, sau đó toàn bộ địch ý trong mắt biến mất. Hắn ta khẽ gật đầu với Diệp Huyên rồi xoay người rời đi.
Diệp Huyên cau mày: “Hắn biết ta à?"
Nhưng hắn không nghĩ ngợi nữa mà cất bước đi vào. Trong thành là một chốn lộn xộn, kiến trúc bốn phía đã mục nát, nhìn đâu cũng thấy thi thể la liệt.
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ truyền tới từ nơi gần đó. Diệp Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người nện xuống trước mặt hắn. Đó là một cô gái mặc chiếc váy ôm sát, cặp mắt và đôi mày xinh đẹp như một bức họa.
Mà cách đó không xa, một người đàn ông cao to vạm vỡ đi đến.
Cô gái thoắt cái đứng dậy, nhìn sang Diệp Huyên. Hắn lập tức lùi lại: “Ta chỉ đi ngang qua thôi”.
Ả ta hạ giọng nói: “Xin vị công tử này giúp đỡ”.
Diệp Huyên lắc đầu nguầy nguậy: “Cô nương đừng nói đùa, ta chỉ đi ngang nơi này thôi”.
Làm anh hùng cứu mỹ nhân á?
Không nhé.
Nơi này nhìn thôi đã thấy loạn lạc rồi, đừng tự kiếm chuyện cho mình mới là đúng. Hơn nữa, chưa chắc gì cô gái này đã là người tốt.
Một khi chưa rõ tình huống thì đừng có chõ mũi xía tay vào chuyện người khác.
Sắc mặt cô gái kia trở nên khó xem, mà người đàn ông cao lớn kia lại ôm quyền với Diệp Huyên: “Các hạ, đây là việc giữa ta và ả, mong các hạ đừng nhúng tay”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta không xen vào đâu, hai người cứ tiếp tục”.
Thấy hắn lui sang một bên, cô gái kia bắn một ánh mắt lạnh lùng sang.
Cảm nhận được địch ý trong đó, hắn không khỏi cau mày. Cái gì vậy?
Người đàn ông thô kệch nói với cô gái: “Lãnh Diễm, ngươi độc ác lắm! Rõ ràng đã nói sẽ chia đều những gì lấy được ở chiến trường cổ, nào ngờ ngươi lại muốn ôm trọn, lại còn giết Liễu Thanh”.
Cô gái tên Lãnh Diễm lạnh nhạt nói: “Lý Khiếu, nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức rời đi, may ra còn một đường sống”.
Lý Khiếu cười khẩy: “Ngươi tưởng ta đang dọa suông à?"
Gã nói xong thì lập tức ra tay. Nào ngờ một ông lão bất thình lình xuất hiện khiến gã biến sắc, vung nắm đấm ra, không ngờ lại bị hất văng ra ngoài, rớt phịch xuống một đống đổ nát.
Uỳnh!
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Lý Khiếu đang giãy giụa đứng dậy thì ông lão kia bỗng tung ra một quyền từ đằng xa. Một luồng sức mạnh linh hồn khủng khiếp ngùn ngụt tuôn trào, Lý Khiếu chưa kịp phản ứng thì thân xác đã vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn.
Ông lão cười gằn, đoạn vung tay lên, một dấu tay mờ mờ chặn đường Lý Khiếu. Sau đó ông ta hé miệng hút vào một hơi, nuốt trọn linh hồn Lý Khiếu vào miệng.
Thần hồn câu diệt.
Diệp Huyên không khỏi nhìn ông lão.
Thì ra là một hồn tu, hiếm khi thấy có người tu luyện theo lối này.
Ông lão đi đến. Cô gái kia khẽ nhếch môi, bắt tay ông ta, cười nói: “Ông mà đến chậm thêm chút nữa là ta đã không còn ở đây rồi”.
Ả ta còn cố tình dùng một số vị trí khác cọ cọ tay đối phương.
Diệp Huyên không khỏi trợn mắt khi nhận ra quan hệ hai người này không tầm thường chút nào.
Bỗng giọng cười khà khà của tầng chín vang lên: “Trâu già gặm cỏ non kìa, hê hê”.
Diệp Huyên lắc đầu cười nhạt, nhưng hắn không có hứng thú xen vào việc người khác, bèn lập tức rời đi.
Ngờ đâu ả Lãnh Diễm kia bỗng lên tiếng: “Chậm đã”.
Diệp Huyên quay lại: “Có chuyện gì sao cô nương?"
Lãnh Diễm đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười: “Bây giờ đã thấy hối hận chưa?"
Diệp Huyên hơi ngớ ra: “Hối hận gì cơ?"
"Nếu ban nãy ngươi giúp ta thì đã có thể kết thiện duyên với ta, nhưng bây giờ...”
Ả cười lạnh rồi nhìn hắn: “Ngươi phải trả giá!"
Diệp Huyên không khỏi cau mày: “Cô có bị bệnh không? Tại sao ta cứ phải giúp cô mới được?"
"Ta muốn ngươi phải hối hận vì đã không giúp ta!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Trước kia ta luôn cho rằng đã tu luyện thì trí tuệ cũng không thể kém, bây giờ mới biết mạnh và ngu là hai phạm trù khác nhau”.
Đôi mắt Lãnh Diễm nheo lại: “Cái mồm phách lối đấy, ngươi-"
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên vung tay.
Chát!
Lãnh Diễm còn chưa kịp phản ứng đã ăn một tát của Diệp Huyên, bay tít ra xa hơn trăm trượng.
Khi đứng lên, ả ngây ra như phỗng.
Vậy mà ả không thể đánh trả ư?
Bỗng nhiên ả dần bình tĩnh lại khi nhận ra thiếu niên này tuyệt đối không phải người thường.
Khi ả nhìn ông lão, ông ta xoáy đôi mắt sâu hoắm vào Diệp Huyên rồi ôm quyền nói: “Các hạ rất mạnh”.
Diệp Huyên cười: “Ông có định trả thù cho cô ta không?"
Ông ta nhìn Lãnh Diễm rồi nói: “Nàng đắc tội các hạ, muốn xử trí thế nào cứ tùy ý”.
Những lời này khiến Lãnh Diễm tái mặt.
Ả biết, ông ta đã quyết định vứt bỏ ả rồi.
Vì sao?
Chỉ có thể là vì người này sở hữu sức mạnh siêu quần.
Diệp Huyên nhìn ông lão, không ngờ rằng ông ta lại dứt khoát từ bỏ cô gái kia như vậy.
Hắn lắc đầu, đoạn hỏi ả: “Cô nói xem ta nên trừng phạt thế nào đây?"
Mặt Lãnh Diễm trắng bệch, sau một phen chần chừ thì chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện làm bất kỳ điều gì vì công tử”.
Bất kỳ điều gì ư?
Sắc mặt Diệp Huyên trở nên kỳ quặc.
Đúng lúc ấy, vài luồng hơi thở hùng mạnh bỗng xuất hiện bốn phía, thẳng hướng Diệp Huyên.
Hắn cau mày. Có người đang nhằm vào hắn ư?
Bỗng ông lão kia bật cười: “Các hạ, người của ta đến rồi, ta đổi ý”.
Tác giả có lời muốn nói:
Ai nấy đều sở hữu khí tức vô cùng mạnh mẽ, tất cả thần thức đều đặt mục tiêu trên người Diệp Huyên.
Đổi ý ư?
Sắc mặt Diệp Huyên có phần kỳ quái, trước khi nhìn sang Lãnh Diễm với nụ cười như có như không.
Ả ta chần chừ một khoảng rồi đứng lên, lùi sang một bên.
Diệp Huyên quay lại, nghe ông lão cười hỏi: “Không biết các hạ xưng hô thế nào?"
Hắn mỉm cười: “Diệp Huyên”.
"Chưa nghe bao giờ”.
Đối phương nói sau một hồi trầm ngâm rồi bật cười: “Xem ra cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi, cứ việc giết”.
Vô cùng huỵch toẹt.
Diệp Huyên bật cười. Một khắc sau, hắn biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang lóe lên.
Ông lão biến sắc, nắm chặt tay phải lại rồi tung ra. Một luồng sức mạnh linh hồn hùng hậu tuôn trào theo nắm đấm.
Nhưng khi chạm đến kiếm của Diệp Huyên, nó lập tức tan thành hư vô.
Ông lão hoảng hốt. Chỉ một khắc sau, thanh kiếm đã đâm xuyên cổ họng ông ta.
Phập!
Máu phun ra như suối. Linh hồn ông ta toan chạy rồi rồi kinh hãi nhận ra không thể cử động.
Bởi thanh kiếm mà Diệp Huyên sử dụng là Trấn Hồn.
Ông ta trợn trừng nhìn hắn: “Ta là trưởng lão Thiên Hồn Tông. Ngươi dám giết ta ư?"
Diệp Huyên gật đầu: “Dám chứ!"
Nói xong, hắn vung tay phải lên, để kiếm Trấn Hồn nuốt trọn linh hồn đối phương.
Sau đó, hắn thu kiếm về, nhìn những cường giả còn lại. Bọn họ tái mặt, vội vàng lùi lại. Diệp Huyên nhếch môi, vung tay lên, Trấn Hồn biến thành một tia kiếm quang.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Năm cái đầu đồng loạt bay ra ngoài, chỉ còn lại Diệp Huyên và Lãnh Diễm.
Hắn vừa đưa mắt sang, ả ta đã mặt cắt không còn hột máu, cuống quít thụt lùi.
Diệp Huyên chỉ cười khẩy một tiếng rồi rời đi.
Lãnh Diễm thấy vậy thì không khỏi thở phào. Ả nhìn những thi thể không đầu khắp nơi rồi lập tức biến mất ở nơi xa.
...
Diệp Huyên bước vào tòa thành, chỉ trong chốc lát đã đi đến trung tâm. Nơi đó có một truyền tống trận đi đến chiến trường cổ, nhưng đã bị cường giả canh giữ.
Hắn vừa đi đến trước truyền tống trận, một ông lão áo vải thô đã xuất hiện hỏi: “Có giấy thông hành không?"
Diệp Huyên do dự rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương bảo ta đến đây”.
Ông lão nhìn hắn: “Không quen”.
Không quen ư?
Diệp Huyên đớ người.
Những người này không biết Tiểu Đạo là ai sao?
Thế thì nàng ta sống ẩn dật quá rồi đấy!
Ông lão lại nói: “Không có giấy thông hành thì đi mau đi”.
Diệp Huyên: “Phải đến đâu để lấy được nó?"
"Biết thì biết, không biết thì không biết, hỏi hỏi cái gì?"
Diệp Huyên: “...”
"Đi mau đi!", ông ta lại giục.
Diệp Huyên đành gật đầu rồi xoay gót, chỉ trong chốc lát đã biến mất ở nơi xa.
Không bao lâu sau, truyền tống trận chợt run lên nhè nhẹ. Ông lão áo vải khẽ nhíu mày, nhìn nó với vẻ nghi hoặc.
...
Diệp Huyên đương nhiên sẽ không tốn thời gian đi tìm giấy thông hành gì rồi. Giờ phút này, hắn đang ở trong một đường truyền tống. Sau khi sử dụng đôi cánh ác ma, tốc độ của hắn đã đạt đến giới hạn vô cực của con người, nhanh chóng thâm nhập vào đường truyền mà không bị ông lão kia phát hiện.
Trong thông đạo dẫn đến chiến trường cổ, Diệp Huyên khép hờ mắt, tĩnh khí ngưng thần.
Không biết qua bao lâu sau, hắn mở mắt ra, nhìn thấy mình đang đứng bên bờ một con sông. Bốn phía là những đỉnh núi cao liên tu bất tận, mà trước mặt hắn không xa là một pho tượng khổng lồ, cao bằng mười mấy người trưởng thành.
Hơn phân nửa pho tượng đều chìm xuống sông, trông cũ kỹ vô cùng, lại còn mất một cánh tay.
Diệp Huyên quan sát nó một hồi rồi khẽ cất giọng: “Đây là ác ma hay thần linh?"
"Thần linh”.
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau.
Diệp Huyên quay lại, nhìn thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến.
Nàng ta ước chừng hai mươi tuổi, mặc váy dài trắng tinh, tay nắm một thanh trường đao.
Diệp Huyên nhìn nhìn, thấy trên mặt nàng ta là một chiếc mặt nạ trắng, che đi dung mạo thật sự.
Hắn cười hỏi: “Cô nương là?"
"Gọi ta A Kỳ là được”.
Hắn gật đầu: “A Kỳ cô nương vừa nói đây là thần linh?"
Nàng ta gật đầu: “Một vị thần đến từ thời cổ đại, hình như được gọi là Cự Thần Linh, sức mạnh khổng lồ, có thể chống đỡ trời đất”.
Nghe vậy, Diệp Huyên đi đến trước pho tượng, khẽ chạm vào một cái. Nhưng sau đó, hắn lắc đầu với vẻ thất vọng. Pho tượng này được làm từ đá thường, chẳng có gì quý giá.
Bỗng A Kỳ lên tiếng: “Ngươi vừa mới đến đây ư?"
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Vừa vào”.
"Có hứng thú hợp tác không?"
Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Hợp tác là sao?"
A Kỳ chỉ về bên phải: “Bên kia có một bí cảnh vừa xuất hiện, có muốn hợp tác với nhau không?"
Diệp Huyên nhếch môi: “Cô tin ta sao?"
"Chỉ là hợp tác mà thôi”.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Được”.
"Theo ta”.
A Kỳ nói rồi xoay người rời đi, Diệp Huyên nối bước.
Trên đường, Diệp Huyên tự hỏi trong lòng: “Tiền bối, nàng ta có nguy hiểm không?"
Hắn không cảm nhận được hơi thở của A Kỳ, mà đối phương chắc chắn không đạt đến trình độ như Tiểu Đạo.
Tầng chín cười đáp: “Ngươi đoán xem”.
Diệp Huyên không khỏi sạm mặt: “Tiền bối đừng như vậy”.
Đối phương lại càng cười khà khà: “Ta biết nơi nào trong này an toàn nhất, nơi nào nguy hiểm nhất, nhưng ta không nói đâu, he he...”
Diệp Huyên: “...”
Bỗng, A Kỳ lên tiếng: “Các hạ là kiếm tu sao?"
Diệp Huyên kinh ngạc: “Cô nhận ra?"
Nàng ta gật đầu: “Trên người ngươi có khí tức của kiếm ý”.
"Vậy cô là đao tu?"
A Kỳ nhìn đao trong tay, gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên không khỏi quan sát nàng ta: “A Kỳ cô nương từ đâu mà đến?"
Thấy nàng ta không đáp, hắn chỉ cười: “Chỉ hỏi một chút thôi, không có ý gì”.
"Thiên Tông”, A Kỳ nói.
Diệp Huyên không khỏi cau mày, hắn chưa từng nghe hai chữ này bao giờ.
A Kỳ nhìn sang: “Chưa nghe bao giờ sao?"
"Phải”, hắn gật đầu.
"Vậy ngươi đến từ đâu?"
Diệp Huyên suy tư một chút rồi nói: “Thư viện Vạn Duy”.
"Là nơi Tiên Tri từng sáng lập ư?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, cô cũng biết Tiên Tri sao?"
A Kỳ nhìn hắn: “Cường giả tuyệt thế năm ấy, chư thiên vạn giới này có ai không biết?"
Diệp Huyên im lặng.
Thật ra, cho đến lúc này hắn cũng không biết vũ trụ Ngũ Duy này rộng lớn đến mức nào.
A Kỳ rất mạnh, chứng tỏ Thiên Tông cũng là một thế lực không kém, vậy mà hắn chưa từng nghe đến.
Bỗng A Kỳ lên tiếng: “Thư viện Vạn Duy đang do ai làm viện trưởng?"
Diệp Huyên: “Phu tử”.
Nàng ta gật đầu: “Nghe nói bọn họ có một món báu vật, tên là thư phòng Vạn Duy, hình như đang ở..”.
"Trong tay ta”, Diệp Huyên cười đáp.
A Kỳ nhìn hắn một cái rồi im lặng.
Hai người tiếp tục đi về trước.
Chừng nửa giờ sau, A Kỳ dừng lại, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, có bày mấy pho tượng đá ở trước.
A Kỳ: “Chính là nơi kia. Trong lòng núi này từng là nơi cư ngụ của một vị thần, nhưng đã bỏ mạng sau trận đại chiến ban sơ ấy”.
Diệp Huyên hỏi: “Có nguy hiểm không?"
Nàng ta gật đầu: “Chắc chắn có. Nơi này đã được phát hiện từ trước rồi nhưng không có ai vào”.
Diệp Huyên nhìn vào trong lòng núi, hỏi thầm: “Tiền bối có cảm nhận được tình hình bên trong không?"
Tầng chín: “An toàn! Không có gì hết! Vào đê!"
Diệp Huyên đen hết cả mặt.
Cái quái gì thế này? Người này rõ ràng muốn bịp hắn!
A Kỳ lên tiếng: “Chúng ta vào thôi”.
Diệp Huyên gật đầu.
Hai người chẳng mất bao lâu đã đi đến trước lòng núi, nhìn vào chỉ thấy một màu đen nhánh.
Diệp Huyên đưa thần thức vào trong dò xét, nào ngờ chỉ vừa xâm nhập đã biến mất.
Hắn không khỏi nhăn mày.
A Kỳ lên tiếng: “Vô dụng thôi. Nơi này rất đặc biệt, thần thức không vào được”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Cùng vào chứ?"
Nàng ta gật đầu.
Sau khi đi và lòng núi, Diệp Huyên bỗng cảm nhận được một luồng áp lực vô hình dồn xuống.
Hắn không khỏi cau mày, nghĩ thầm nơi này không đơn giản.
Bỗng tiếng A Kỳ vang lên: “Ta cảm giác được đằng trước có thứ gì, đi thôi!"
Nàng ta tăng tốc, Diệp Huyên cũng làm theo.
Một chốc sau, hai người đã đi vào sâu trong lòng núi. Không gian bốn phía vẫn đen đặc một màu, không thấy được gì, nhưng hai người đều là người tu hành nên cũng không gặp cản trở.
Bỗng nhiên, A Kỳ dừng bước, nhìn sang Diệp Huyên. Hắn cười hỏi: “Sao vậy, A Kỳ cô nương?"
Nàng ta nhoẻn môi: “Ai cũng nói ngươi thông minh, ta lại thấy không phải”.
Diệp Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Cô nương nói vậy là có ý gì?"
A Kỳ lùi về
A Kỳ chỉ cười: “Ngươi nói thử xem”.
Diệp Huyên hạ giọng: “A Kỳ cô nương, ta chỉ muốn biết một điều trước khi chết, các người rốt cuộc là ai?"
A Kỳ cười: “Phù Đồ cổ tộc”.
Bốn chữ này khiến đôi mắt Diệp Huyên nheo lại. Đúng lúc ấy, ở tiệm cầm đồ xa xôi tại ngục tối Vô Biên, Tiểu Đạo đang nằm bò trên quầy bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập băng giá: “Định giỡn mặt ta à?"
Phù Đồ cổ tộc.
Trong sơn động, Diệp Huyên không nói gì.
Hắn vốn cho rằng những người này là người hộ đạo, nào ngờ lại là Phù Đồ cổ tộc.
Hắn lắc đầu cười: “Vẫn nên nhổ cỏ tận gốc mới phải”.
Không đuổi tận giết tuyệt, nhất định sẽ có hậu hoạn.
A Kỳ: “Hối hận rồi chứ?"
Hắn cười: “Hơi hơi”.
A Kỳ đi đến trước mặt hắn: “Diệp Huyên, Phù Đồ cổ tộc ta vốn không thù không oán với ngươi, vậy mà Tiểu Đạo ngươi dẫn theo kia lại bức tử những cường giả đứng đầu tộc ta. Ngươi cũng thật là độc ác đấy!"
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Cô phải hiểu rõ điều này, là Phù Đồ tộc của cô hại bạn ta trước chứ không phải Diệp Huyên ta chủ động trêu chọc các người, hiểu chưa?"
Sắc mặt A Kỳ dần trở nên dữ tợn: “Nhưng bạn ngươi vẫn còn sống tốt, chúng ta lại mất đi những cường giả mạnh nhất!"
Diệp Huyên nhếch môi: “Nếu chúng ta không có sức mạnh ngần ấy thì người mất mạng chính là chúng ta. Mà cô khi ấy liệu có đến chất vấn Phù Đồ cổ tộc như bây giờ không? Chắc chắn là không”.
A Kỳ bỗng bật cười: “Ngươi nói rất phải. Thế giới này kẻ thắng làm vua, Phù Đồ cổ tộc ta yếu hơn nên đáng bị diệt tộc. Nhưng bây giờ thì sao? Diệp Huyên, ta rất muốn biết suy nghĩ của ngươi vào lúc này đấy”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Ta chỉ nghĩ là các người không thích sống nữa sao?"
Nghe vậy, đôi mắt A Kỳ nheo lại: “Vậy ngươi ra tay thử xem”.
Diệp Huyên lập tức siết tay lại.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh khổng lồ ngưng tụ trên tay phải hắn. Nào ngờ những sợi xích đỏ quấn quanh người hắn bỗng run lên, từng luồng sức mạnh bí ẩn đỏ chói không ngừng tuôn vào cơ thể hắn.
Chỉ trong giây lát, sức mạnh của Diệp Huyên đã tan biến.
Những sợi xích này có bất thường! Hắn không khỏi cau mày.
A Kỳ cười: “Đây chính là Cấm Linh Tù Trận của Thiên Tông ta, đừng nói là ngươi, cho dù có là Tiểu Đạo cũng không thể vận dụng bất kỳ sức mạnh nào khi bị vây nhốt”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thừa nhận những thứ này không tệ, nhưng cô nói thế là hơi khoác lác rồi”.
A Kỳ đang toan mở miệng thì bỗng thấy một người đàn ông trung niên đi đến từ đằng xa, bèn vội vàng thi lễ: “Đại trưởng lão”.
Đây chính là Đại trưởng lão Thiên Tông, Thiên Kỳ.
Ông ta đi đến trước mặt Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: “Diệp công tử”.
Diệp Huyên cũng cười đáp: “Ta còn tự hỏi Phù Đồ cổ tộc làm sao mà dám đụng vào ta, thì ra là đã có chỗ chống lưng”.