Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy ta có ngu không?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh lại nói: “Ta có thể đưa tinh thiết Thái A cho ngươi, nhưng ta cần một thứ từ ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Cái gì?”
Dị Thú Kinh đáp: “Tử khí!”
Tử khí!
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Ngươi cũng cần tử khí?”
Dị Thú Kinh gật đầu: “Một trăm luồng tử khí đổi lấy một miếng tinh thiết Thái A!”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Hai miếng!”
Dị Thú Kinh lắc đầu: “Không đáng giá!”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, ta đi tìm Tiểu Đạo cô nương đổi, chắc chắn là nàng có!”
Nói xong, hắn kéo Trương Văn Tú xoay người rời đi.
Lúc này, Trương Văn Tú chợt lên tiếng: “Đi thì đi, có thể đừng kéo tay ta không?”
Diệp Huyên nghiêm mặt trả lời: “Ta sợ cô bị lạc đường nên phải dẫn cô đi!”
Trương Văn Tú: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh kia đột nhiên cất lời: “Cho ngươi!”
Dứt lời, ả ta bấm ngón tay, hai miếng tinh thiết Thái A bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó hắn chắp tay, một trăm luồng tử khí bay đến trước mặt Dị Thú Kinh.
Diệp Huyên nhận lấy tinh thiết Thái A muốn rời đi, lúc này, Dị Thú Kinh chợt hỏi: “Ngươi đến ngục tối Vô Biên rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vẻ mặt Dị Thú Kinh không chút cảm xúc: “Xem ra ngươi lại lấy được rất nhiều lợi ích!”
Diệp Huyên cười ha ha, không đáp lại.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Người nơi đó đều đến từ Hàn Võ Kỷ à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không hẳn, còn có người đến từ thời kỳ cổ đại nữa!”
Thời kỳ cổ đại!
Dị Thú Kinh im lặng.
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Dị Thú Kinh cô nương, người nhằm vào ta là người hộ đạo kia, đúng không?”
Dị Thú Kinh bình thản đáp: “Ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ!”
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi sợ bọn họ lắm à?”
Dị Thú Kinh nói: “Ta không sợ, nhưng không nhất thiết phải đi kiếm chuyện với bọn họ!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta nghe nói bọn họ hoan nghênh Ngũ Duy Kiếp giáng xuống”.