*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ông ta khẽ hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, người kế bên đó là?"
Nàng ta cười: “Không nhìn ra sao?"
Đối phương lắc đầu: “Hắn quá phức tạp”.
"Có muốn xem số mệnh cho hắn chút không?"
Ông ta lại lắc đầu: “Không được”.
"Không được à?", khóe môi Tiểu Đạo vểnh lên.
Ông lão gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương, chi bằng tránh xa hắn ra”.
"Vì sao?"
"Cô biết mà”.
Nghe vậy, Tiểu Đạo lại lắc đầu: “Ta không biết”.
Ông lão chỉ thở dài, không nói gì nữa.
Tiểu Đạo cười: “Ta chỉ muốn xem hắn có thể thành công hay không. Ngoài ra thì còn vì hắn đã tìm được Linh Tổ nữa”.
Hai chữ "Linh Tổ" khiến ông lão lộ vẻ xúc động.
Trong trời đất này, chỉ có duy nhất một Linh Tổ mà thôi, mức độ quý hiếm còn nằm trên cả thư phòng Vạn Duy trong tay Diệp Huyên, không biết bao nhiêu cường giả đang âm thầm chú ý. Thậm chí Tiểu Đạo cũng từng có ý định, nhưng ngay cả nàng ta cũng thất bại.
Tiểu Đạo khẽ nói: “Người áo xanh bên cạnh Linh Tổ kia...”
Nhưng rồi nàng lắc đầu, không tiếp tục nữa.
...
Sau khi rời khỏi tinh vực, Diệp Huyên đưa Trương Văn Tú đến lối vào Vĩnh Sinh Chi Địa, nói: “Dị Thú Kinh, ta muốn vào”.
Không ai đáp lời.
Hắn trầm giọng: “Dị Thú Kinh, ngươi không mở cửa, ta sẽ dùng vũ lực”.
Vẫn im lìm.
Diệp Huyên sạm mặt, vừa muốn động thủ thì lối vào đã mở ra, Dị Thú Kinh xuất hiện.
Ả vừa mở miệng thì bỗng chăm chú quan sát Diệp Huyên như phát hiện gì đó, đôi mắt nheo lại: “Lại mạnh hơn rồi, còn đạt đến Phàm Kiếm”.
Diệp Huyên cười nhăn nhở: “Ngụm nước hôm ấy khiến ta bỗng có linh cảm đặc biệt, sau đó đã đạt đến cảnh giới này”.
Dị Thú Kinh vô cảm hỏi lại: “Ngươi uống nước thần à?"
Dị Thú Kinh bật cười: “Dị Thú Kinh, lâu ngày không gặp, ngươi cũng mạnh hơn rồi”.
Giờ đây hắn mới phát hiện khí tức của cô ả này đã trở nên mạnh hơn rất rất nhiều so với trước đó, gần như là sâu không lường được.
Dị Thú Kinh chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi lại đến đây làm gì?"
Diệp Huyên cười: “Ngươi biết Tiểu Phạn chứ? Hay còn gọi là Thiên Mạch giả ấy?"
Đối phương liếc nhìn bên cạnh hắn rồi nói: “Con bé không theo ngươi đến à?"
"Ừ, không đến”, Diệp Huyên gật đầu.
Dị Thú Kinh hạ giọng: “Nó đã biết mình là ai rồi?"
"Phải”.
"Thế thì mừng cho nó”, Dị Thú Kinh khẽ nói.
Diệp Huyên cười: “Lần này ta đến đây là muốn vào tìm ông lão thợ rèn kia, không có ác ý”.
Thấy ả làm thinh, hắn bồi thêm: “Ta đảm bảo sẽ không gây chuyện, xong việc rồi sẽ đi ngay”.
Dị Thú Kinh chỉ nhìn hắn một cái rồi xoay gót rời đi, nhưng lối vào phía sau không đóng lại.
Thấy vậy, Diệp Huyên vội vàng đưa Trương Văn Tú đi vào Vĩnh Sinh Chi Địa.
Sau khi họ bước vào, Dị Thú Kinh đã không còn bóng dáng.
Diệp Huyên cũng không để ý lắm mà lập tức đưa Trương Văn Tú đến nơi ở của ông lão thợ rèn.
Trên đường đi, Trương Văn Tú quan sát bốn phía rồi hỏi: “Ở đây có rất nhiều dị thú mạnh mẽ sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tất cả đều đến từ thời đại Bạch Ác, mạnh vô cùng. Như cô ả ban nãy là chủ nhân nơi này, tên Dị Thú Kinh, cực kỳ mạnh. Ở đây cũng có vài dị thú rất mạnh nữa”.
Trương Văn Tú hạ giọng: “Nếu chúng thoát ra ngoài, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng có lẽ họ sẽ không vội ra ngoài đâu. Bên ngoài loạn lạc, ở đây an toàn hơn”.
Trương Văn Tú bỗng hỏi: “Tiểu Phạn mà ả nhắc đến là ai?"
"Một người mà ta quen biết ở nơi này, còn gọi là Bất Bại A La, một siêu cường giả ở Hàn Võ Kỹ, hiện đã khôi phục ký ức và trở về Đại Hoang Quốc, lợi hại vô cùng”.
Trương Văn Tú gật đầu rồi không hỏi gì nữa.
Trên đường đi, Diệp Huyên và Trương Văn Tú có đi ngang địa bàn của một số dị thú, nhưng nhờ có khí tức Chúc Long trên người hắn mà không ai dám tấn công.
Chỉ trong chốc lát, cả hai đã đi đến tiệm rèn nho nhỏ, thấy người thợ đang chăm chú rèn một thứ gì đó.
Diệp Huyên vội vàng hành lễ đầy cung kính: “Chào tiền bối!”.
Ông lão này là thợ rèn với tay nghề cừ khôi nhất tự cổ chí kim, phải biết nịnh cho tốt.
Ông lão liếc hắn một cái: “Đến đây làm gì?"
Diệp Huyên lập tức cười: “Nhớ tiền bối nên đến thăm!”
Ông lão vô cảm đáp: “Nói tiếng người”.
Diệp Huyên toe toét: “Ta muốn nhờ tiền bối rèn một món”.
"Món gì?"
Diệp Huyên đưa tay ra, mũi thương màu đen và Tinh Thần Vẫn Thiết xuất hiện: “Hai thứ này”.
Ông lão quan sát chúng một hồi rồi nói: “Miễn cưỡng tạm được”.
Xong, ông quay sang Trương Văn Tú: “Nàng ta là?"
Diệp Huyên dõng dạc đáp: “Nương tử! Nương tử của ta!"
Trương Văn Tú liếc xéo hắn: “Ta đồng ý chưa?"
Hắn nghiêm túc đáp: “Nhưng cũng đâu từ chối?"
Trương Văn Tú: “...”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, ông lão thợ rèn không ngừng lắc đầu: “Người không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ!”
Trương Văn Tú hờ hững đáp: “Hắn đã không cần mặt mũi từ lâu rồi!”
Diệp Huyên cười một tiếng rồi nói: “Mặt mũi là thứ vô dụng nhất trên đời này, giữ lại có tác dụng gì? Ta cảm thấy con người không xem trọng mặt mũi sẽ sống thoải mái hơn”.
Trương Văn Tú im lặng.
Ông lão thợ rèn gật đầu: “Cậu nói rất đúng, con người một khi không biết xấu hổ thì chắc chắn có thể phát triển nhiều hơn!”
Dứt lời, lão lại nhìn Diệp Huyên: “Nhưng cậu thật sự quá mặt dày!”
Diệp Huyên: “…”
Trương Văn Tú lắc đầu cười khẽ, không nói thêm gì.
Ông lão thợ rèn nhận lấy thiên thạch Tinh Thần và đầu thương đen của Diệp Huyên, lão quan sát hai thứ trong tay một lúc, sau đó nói: “Đều là đồ tốt, nhưng nếu có thể có thêm hai thứ thì tốt hơn!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Thêm thứ gì?”
Ông lão thợ rèn nhìn Diệp Huyên: “Vảy của Chúc Long! Tinh thiết Thái A!”
Vảy của Chúc Long!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ta đi tìm Chúc Long tiền bối xin thêm hai cái! Còn cái tinh thiết Thái A này…”
Ông lão thợ rèn nói: “Dị Thú Kinh có, từ khi sinh ra tinh thiết Thái A này đã sinh trưởng trong Dị Thú Kinh, đều bị nàng ta lấy hết”.
Dị Thú Kinh!
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta và người phụ nữ này không hợp nhau”.
Ông lão thợ rèn gật đầu: “Không có hai thứ này cũng được, nhưng thanh thương này sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ có thể sánh bằng giáp Chúc Long thôi. Còn nếu cậu có thể tìm thấy hai thứ kia, cấp bậc của thanh trường thương này sẽ vượt qua cả giáp Chúc Long!”
Diệp Huyên gật đầu: “Để ta thử xem sao!”
Nói xong, hắn dẫn theo Trương Văn Tú rời đi.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã đi tới nơi an nghỉ của Chúc Long, ông lão bảo vệ Chúc Long kia lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Huyên cung kính hành lễ với ông lão: “Bái kiến tiền bối!”
Ông lão gật đầu: “Sao lại rảnh đến đây thế?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta đến đây xin Chúc Long tiền bối hai miếng vảy!”
Nghe vậy, nét mặt ông lão trở nên cứng đờ.
Lúc này, mặt hồ kia đột nhiên rung lên, một khắc sau, ba miếng vảy Chúc Long bay ra từ trong hồ!
Ông lão: “…”
Diệp Huyên vội vàng nhận lấy vảy Chúc Long, sau đó cung kính hành lễ: “Đa tạ tiền bối!”
Bên trong hồ không có phản ứng!
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nhìn về phía ông lão: “Tiền bối, Chúc Long tiền bối còn sống không?”
Ông lão lắc đầu: “Cụ thể thì ta không biết!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta xin tạm biệt!”
Nói xong, hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.
Ông lão đứng tại chỗ nhìn xuống mặt hồ, lắc đầu cười khổ.
Nếu Diệp Huyên không phải nhân loại, lão ta thật sự nghi ngờ Diệp Huyên là con riêng của Chúc Long, vì Chúc Long đối xử với Diệp Huyên thật sự quá tốt!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong hồ: “Thế giới này ngày càng không yên ổn rồi”.
Không yên ổn!
Nghe vậy, ông lão hơi sửng sốt, lão ta nhìn về phía hồ: “Chúc Long tiền bối?”
Không một tiếng đáp lại.
Ông lão hơi do dự, sau đó lặng lẽ lui xuống.
…
Diệp Huyên dẫn Trương Văn Tú rời khỏi hồ, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó nói: “Dị Thú Kinh cô nương, xuất hiện gặp nhau đi!”
Không ai trả lời.
Diệp Huyên lại nói: “Dị Thú Kinh cô nương, ra ngoài chơi một chút đi!”
Vẫn không ai đáp lại.
Diệp Huyên sa sầm mặt, hắn đang muốn lên tiếng nữa thì Dị Thú Kinh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyên cười hì hì: “Dị Thú Kinh cô nương, ta muốn mượn ngươi ít đồ”.
Dị Thú Kinh nhíu mày: “Mượn đồ?”
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy ta có ngu không?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh lại nói: “Ta có thể đưa tinh thiết Thái A cho ngươi, nhưng ta cần một thứ từ ngươi!”
Diệp Huyên hỏi: “Cái gì?”
Dị Thú Kinh đáp: “Tử khí!”
Tử khí!
Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Ngươi cũng cần tử khí?”
Dị Thú Kinh gật đầu: “Một trăm luồng tử khí đổi lấy một miếng tinh thiết Thái A!”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Hai miếng!”
Dị Thú Kinh lắc đầu: “Không đáng giá!”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, ta đi tìm Tiểu Đạo cô nương đổi, chắc chắn là nàng có!”
Nói xong, hắn kéo Trương Văn Tú xoay người rời đi.
Lúc này, Trương Văn Tú chợt lên tiếng: “Đi thì đi, có thể đừng kéo tay ta không?”
Diệp Huyên nghiêm mặt trả lời: “Ta sợ cô bị lạc đường nên phải dẫn cô đi!”
Trương Văn Tú: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh kia đột nhiên cất lời: “Cho ngươi!”
Dứt lời, ả ta bấm ngón tay, hai miếng tinh thiết Thái A bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó hắn chắp tay, một trăm luồng tử khí bay đến trước mặt Dị Thú Kinh.
Diệp Huyên nhận lấy tinh thiết Thái A muốn rời đi, lúc này, Dị Thú Kinh chợt hỏi: “Ngươi đến ngục tối Vô Biên rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Vẻ mặt Dị Thú Kinh không chút cảm xúc: “Xem ra ngươi lại lấy được rất nhiều lợi ích!”
Diệp Huyên cười ha ha, không đáp lại.
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Người nơi đó đều đến từ Hàn Võ Kỷ à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không hẳn, còn có người đến từ thời kỳ cổ đại nữa!”
Thời kỳ cổ đại!
Dị Thú Kinh im lặng.
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Dị Thú Kinh cô nương, người nhằm vào ta là người hộ đạo kia, đúng không?”
Dị Thú Kinh bình thản đáp: “Ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ!”
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi sợ bọn họ lắm à?”
Dị Thú Kinh nói: “Ta không sợ, nhưng không nhất thiết phải đi kiếm chuyện với bọn họ!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta nghe nói bọn họ hoan nghênh Ngũ Duy Kiếp giáng xuống”.
Dị Thú Kinh gật đầu: “Phải!”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy chẳng phải là kẻ thù của các ngươi sao?”
Dị Thú Kinh hờ hững nói: “Bây giờ bọn họ chỉ nhằm vào ngươi thôi!”
Diệp Huyên lại hỏi: “Nếu ta chết rồi thì sao? Chắc cô nương cũng hiểu câu môi hở răng lạnh mà nhỉ?”
Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ không chết, vì ngươi có rất nhiều chỗ dựa!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Dị Thú Kinh lại nói: “Sau khi xong chuyện thì mau đi đi, ngươi ở lại đây chỉ toàn gây chuyện!”
Nói xong, ả ta xoay người biến mất.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Trương Văn Tú chợt lên tiếng: “Xem ra người ở đây không thích ngươi lắm!”
Diệp Huyên cười: “Đúng là có hơi không được hoan nghênh!”
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Có khúc mắc với nàng ta à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Có đánh nhau mấy lần, nhưng bây giờ nàng ta đã không kiếm chuyện với ta nữa rồi”.
Trương Văn Tú gật đầu: “Người phụ nữ đó rất mạnh!”
Diệp Huyên cười nói: “Đi thôi, đi chế tạo thần thương cho cô!”
Nói xong, hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi.
Hai người vừa mới đi, Dị Thú Kinh kia đã xuất hiện một lần nữa, bên cạnh ả ta còn có một cô gái, đó chính là Huyền Ngoa.
Huyền Ngoa nhẹ giọng nói: “Hắn lại mạnh hơn rồi!”
Dị Thú Kinh không nói gì.
Huyền Ngoa quay đầu nhìn Dị Thú Kinh: “Hôm nay, cao thủ các thời đại đều tập trung lại, mà kiếp nạn của Ngũ Duy sắp đến, chúng ta không thể chỉ giữ lấy mình, ngươi nên hiểu điều này!”
Dị Thú Kinh lạnh nhạt đáp: “Ý ngươi là gì?”
Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: “Liên minh!”
Dị Thú Kinh nhíu mày: “Với hắn ư?”
Huyền Ngoa gật đầu.
Dị Thú Kinh im lặng.
Lúc này, Huyền Ngoa lại nói: “Thật ra chắc ngươi đã có quyết định rồi!”
Dị Thú Kinh nhìn về phía xa, không trả lời Huyền Ngoa.
…
Diệp Huyên dẫn Trương Văn Tú quay lại tiệm rèn, hắn đưa ba miếng vảy Chúc Long và tinh thiết Thái A cho ông lão thợ rèn: “Tiền bối, số vảy Chúc Long này đủ để làm thêm một cái giáp Chúc Long không?”
Ông lão gật đầu: “Có thể!”
Diệp Huyên chắp tay: “Vậy thì phiền ông nhé!”
Ông lão thợ rèn không nói chuyện, nhận lấy vảy Chúc Long và tinh thiết Thái A, sau đó xoay người đi tới một bên bắt đầu chế tạo!
Diệp Huyên đứng bên cạnh nhìn ông lão: “Tiền bối, ông có biết Thượng Thần không?”
Thượng Thần!
Dị thú mạnh nhất thời Hàn Võ Kỷ, ngay cả chủ của Dị Thú Kinh cũng không thể thu phục được nó!
Ông lão thợ rèn đột nhiên dừng lại, lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Ai nói với ngươi vậy?”
Diệp Huyên đáp: “Một vị tiền bối”.
Thợ rèn im lặng một lát rồi nói: “Đó là dị thú mạnh nhất Hàn Võ Kỷ, thực lực còn cao hơn cả Chúc Long”.
Diệp Huyên hỏi: “Nó còn sống không?”
Ông lão lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên đang muốn hỏi thêm thì ông lão chợt lên tiếng: “Đừng làm phiền ta!”
Diệp Huyên vội gật đầu, sau đó đi sang một bên.
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Tiếp theo định thế nào?”
Diệp Huyên im lặng một lát rồi nói: “Trở nên mạnh mẽ!”
Sau khi tiếp xúc với Tiểu Đạo, hắn biết thế giới này còn lớn hơn, cao thủ cũng nhiều hơn trong tưởng tượng của mình nhiều.
Mà vì thư phòng nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người có ý đồ với hắn!
Thư phòng!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên lấy thư phòng kia ra, nhìn thư phòng trên tay, Diệp Huyên cau mày, rốt cuộc trong này có thứ gì?
Hay là mở ra xem thử?
Trong đầu Diệp Huyên chợt hiện lên một suy nghĩ, mà lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ả ta nhìn Diệp Huyên: “Đừng mở ra ở đây!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Dị Thú Kinh nổi giận: “Ngươi mở ra ở đây là muốn biến mất khỏi cõi đời này à?”
Diệp Huyên: “…”
Dị Thú Kinh lại nói: “Thứ này của ngươi sẽ khiến rất nhiều người điên cuồng. Nếu ngươi mở nó ra lúc này chắc chắn sẽ có rất nhiều người trong bóng tối bất chấp tất cả cướp lấy nó, ngươi hiểu không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, ta phải nghĩ cách đưa thư phòng này đến chỗ cô gái váy trắng!”
Nghe vậy, Dị Thú Kinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi muốn thay đổi hướng chú ý à?”
Diệp Huyên cười: “Đành chịu thôi, để ở chỗ ta thật sự bị quá nhiều người chú ý”.
Dị Thú Kinh lắc đầu: “Nhưng ngươi có từng nghĩ nếu đưa cho cô gái váy trắng có thể sẽ hại chết nàng không!”
Hại chết nàng?
Diệp Huyên ngây người.
Lúc này, Dị Thú Kinh lại nói: “Người hộ đạo kia có lẽ không phải thế lực bình thường, từ thời cổ đại bọn họ đã tồn tại, ngươi có biết vì sao chủ nhân trước đây của ta và Cùng Kỳ lại thua sớm như vậy không? Chính là vì bọn họ âm thầm giở trò, mà lúc đó chủ nhân của ta vì giải quyết bọn họ nên dẫn theo Chúc Long đánh nhau với bọn họ gần mười mấy năm, với thực lực của chủ nhân lại vẫn không làm gì được bọn họ. Nếu ngươi đưa thứ này cho cô gái váy trắng đứng sau ngươi, có lẽ nàng sẽ không sống qua được ngày thứ hai, ngươi hiểu chứ?”
Lúc này, tầng chín chợt cất lời: “Vị… Vị cô nương kỳ lạ này, ta vốn không định nói gì, nhưng nghe thấy ngươi nói ta thật sự không chịu nổi nữa! Ta cho ngươi biết, ngươi không hiểu gì về thực lực của nàng cả! Nếu thế gian này có thần thì nàng chính là thần, không đúng, cả thần cũng không mạnh bằng nàng!”
Dị Thú Kinh lạnh nhạt đáp lời: “Thế ư? Nàng mạnh vậy thì tại sao lại không dám đến Ngũ Duy?”
Tầng chín nổi giận: “Ngươi muốn tranh cãi với ta đúng không? Ngươi có tin ta ra ngoài đánh chết ngươi không? Ta cho ngươi biết ta là ta không nhịn được nữa rồi đó!”
Diệp Huyên hơi cạn lời, hắn phát hiện ra rồi!
Tầng chín này vừa sợ vừa kính trọng cô gái váy trắng!
Diệp Huyên không nói gì, Dị Thú Kinh lại tiếp tục: “Có lẽ cô gái váy trắng mà ngươi nói rất mạnh, nhưng ta không hiểu vì sao nàng mạnh như vậy mà lại phải ở lại hạ giới? Là không thể đi lên, hay là không dám lên?”
Tầng chín cười to: “Không dám lên? Một kiếm của nữ nhân kia cũng đủ để phá huỷ Ngũ Duy này rồi! Ngươi nói nàng không dám lên?”
Dị Thú Kinh lắc đầu: “Ta không cãi với ngươi!”
Nói xong, ả ta xoay người rời đi.
Lúc này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra từ trong người Diệp Huyên.
Oanh!
Trong nháy mắt, không gian xung quanh thoáng chốc biến dạng.
Dị Thú Kinh dừng lại, xoay người nhìn về phía bụng Diệp Huyên, lúc này, ông lão thợ rèn cũng dừng lại quan sát Diệp Huyên.
Cả Diệp Huyên cũng hơi ngơ ngác!
Hơi thở khi nãy quá mạnh mẽ!
Mà hơi thở này không phải hắn phát ra, là do tầng chín phát ra!
Thực lực của tầng chín còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều!
Lúc này, tầng chín cất lời: “Cái gì gọi là không cãi nữa? Hôm nay nhất định phải cãi!”
Dị Thú Kinh trầm giọng nói: “Với thực lực của các hạ có lẽ đã có thể đi ra ngoài từ lâu rồi!”
Tầng chín nổi giận: “Ngươi cho rằng ta không muốn ư? Nếu ta ra ngoài không cẩn thận giết chết tên này thì phải làm sao? Ra ngoài đi chơi một ngày à?”
Dị Thú Kinh hơi nhíu mày: “Các hạ sợ người phụ nữ kia như thế sao?”
Tầng chín khẽ thở dài: “Ta cũng muốn khí phách một chút, nhưng tiếc là thực lực không cho phép!”
Dị Thú Kinh: “…”
Tầng chín lại nói: “Ngươi đừng khinh thường cô gái váy trắng, nàng không đến Ngũ Duy chắc chắn không phải vì sợ Ngũ Duy. Hơn nữa, nàng không đến Ngũ Duy chúng ta nên vui mừng mới phải! Ngươi hiểu không?”
Dị Thú Kinh lắc đầu, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
Sau khi Dị Thú Kinh rời đi, tầng chín chợt nói tiếp: “Bây giờ ta rất sợ!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Sợ cái gì?”
Tầng chín nói: “Ngũ Duy này có quá ít người biết thực lực của cô gái váy trắng kia, ta sợ đám ngu xuẩn này không có mắt đi giết nàng, sau đó chọc giận nàng, nàng sẽ dùng một kiếm tiêu diệt cả Ngũ Duy! Ta sợ, ta sợ mình cứ thế bị một kiếm giết chết! Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”
Diệp Huyên: “…”
Đẹp!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Diệp Huyên!
Trương Văn Tú vung tay phải, thanh trường thương kia rơi vào tay nàng ta.
Ầm!
Một luồng thương ý mạnh mẽ tuôn ra từ trong người Trương Văn Tú, không gian xung quanh lập tức ối trào!
Trong mắt Trương Văn Tú loé lên ánh sáng nóng bỏng: “Thương tốt!”
Ông lão thợ rèn kia gật đầu: “Đúng là thương tốt, đầu của cây thương này vô cùng đặc biệt, có lẽ không thua kém vật của thời đại này, đầu thương này có thể xuyên qua bất cứ loại hộ giáp nào, nhắm thẳng vào thân thể, có thể nói là khắc tinh của hộ giáp!”
Nói xong, lão nhìn Diệp Huyên: “Ở trước mặt cây thương này, giáp Chúc Long của cậu hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có lẽ loại bảo vật thế này rất hiếm có đúng không?”
Ông lão gật đầu: “Rất hiếm có, cả đời này ta cũng chỉ mới gặp một lần, chính là lần này!”
Nói xong, lão mở lòng bàn ta ra, một cái giáp xuất hiện trong tay lão, lão đưa nó cho Diệp Huyên: “Đây là giáp Chúc Long!”
Diệp Huyên nhận lấy giáp Chúc Long, giống hệt với cái hắn đang mặc, Diệp Huyên không chút do dự đưa giáp Chúc Long cho Trương Văn Tú: “Cho cô!”
Trương Văn Tú lắc đầu: “Không cần!”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Trương Văn Tú hờ hững đáp: “Chỉ là không cần thôi!”
Diệp Huyên thẳng tay để giáp vào tay Trương Văn Tú: “Mặc vào, cũng không phải cho không, sau này đánh nhau giúp ta!”
Đánh nhau!
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên, lần này nàng ta không từ chối nữa, nhận lấy giáp.
Diệp Huyên nhìn ông lão thợ rèn: “Tiền bối, đa tạ!”
Ông lão nói: “Cậu đến ngục tối Vô Biên rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão thợ rèn nhẹ giọng nói: “Có lẽ cậu đã tiếp xúc với người của Hàn Võ Kỷ rồi… Hầy!”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối muốn nói gì sao?”
Ông lão thợ rèn lắc đầu: “Không có gì, mọi chuyện cậu tự giải quyết cho tốt đi! Sau này nếu còn cần chế tạo thứ gì thì có thể đến chỗ ta”.
Diệp Huyên cung kính hành lễ: “Đa tạ!”
Ông lão gật đầu: “Đi đi!”
Diệp Huyên lại hành lễ một lần nữa: “Tiền bối, ta còn một vật muốn nhờ ông xem thử!”
Dứt lời, hắn lấy cánh ác ma ra!
Nhìn thấy cánh ác ma này, trong mắt ông lão thợ rèn lộ vẻ ngạc nhiên: “Thứ này là thần vật đấy làm sao cậu có được?”
Diệp Huyên đáp: “Một ác ma đưa cho ta!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Ác ma thời cổ đại?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Ông lão thợ rèn cảm thán: “Cậu đúng là quá may mắn!”
Dứt lời, lão cầm cánh ác ma lên quan sát một lúc, sau đó nói: “Cậu muốn ta gia công lại sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Ông lão thợ rèn lắc đầu: “Không cần thiết! Thứ này là thần vật, trừ khi cậu sử dụng thần vật để gia công, nếu không nguyên vật liệu bình thường đều không phù hợp với nó, cố dung nhập vào thì chẳng khác nào làm việc vô ích!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Gia công bằng thần vật?”
Ông lão gật đầu: “Hơn nữa phải là thần vật có thể không bị nó bài xích, vảy Chúc Long không thể sử dụng được, vì thuộc tính không hợp. Sau này nếu cậu tìm được vật thích hợp thì cùng mang nó đến đây”.
Nói xong, lão trả cánh ác ma lại cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên cất nó đi, sau đó nói: “Tiền bối, người có bảo vật nào không cần nữa không? Kiểu không cần dùng đến nữa ấy!”
Ông lão thợ rèn trừng Diệp Huyên: “Không có! Một cọng lông cũng không có! Mau cút đi!”
Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, Diệp Huyên dẫn Trương Văn Tú rời đi.
Sau khi hai người đi, ông lão thợ rèn khẽ thở dài: “Hy vọng cậu có thể thành công!”
Nói xong, lão xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Sinh Chi Địa, Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Theo ta trở về thư viện không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Tạm thời sẽ không về! Sau khi cô về phải đề phòng những người hộ đạo kia, những người này rất không đơn giản!”
Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên: “Cẩn thận với Tiểu Đạo cô nương kia!”
Diệp Huyên hỏi: “Sao lại nói thế?”
Trương Văn Tú trầm giọng phân tích: “Bây giờ trông cô gái này không có ác ý gì với ngươi, nhưng ta cảm thấy có lẽ nàng ta có ý đồ với thứ càng lớn hơn, đương nhiên đó chỉ là cảm giác của ta thôi! Ngươi phải hiểu trên đời này không có ai tự nhiên tốt với mình cả, nàng ta tốt với ngươi, còn cố ý nâng đỡ ngươi, hành động này rất không bình thường”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu!”
Trương Văn Tú gật đầu: “Ngươi tự biết cẩn thận đi!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Nói đi là đi!
Diệp Huyên đứng yên một lát, sau đó cũng xoay người rời đi.
Diệp Huyên vừa đi đến lối vào của ngục tối Vô Biên, một người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!
Chính là người hộ đạo kia!
Người đàn ông áo trắng quan sát Diệp Huyên một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Xem ra trước đây đưa ngươi đến ngục tối Vô Biên là một quyết định sai lầm, ta…”
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang chợt loé lên!
Tia kiếm quang này nhanh đến cực hạn!
Vì Diệp Huyên sử dụng cánh ác ma, nên tốc độ của hắn lúc này nhanh hơn trước đây không chỉ gấp mấy lần!
Rõ ràng hắn muốn giết chết người đàn ông áo trắng này bằng một kiếm!
Nếu muốn ra tay thì đương nhiên phải lấy được mạng!
Thấy Diệp Huyên đột nhiên ra tay, người đàn ông áo trắng lập tức nheo mắt lại, gã tiến lên một bước, chắp hai tay chặn mũi kiếm của Diệp Huyên lại!
Oanh!
Không gian chỗ hai người đang đứng lập tức sụp đổ, lực lượng mạnh mẽ như cơn sóng lan tràn khắp xung quanh.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, phạm vi mấy vạn dặm xung quanh trở nên dao động như nước, vô cùng đáng sợ!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chém ngang kiếm Thiên Tru một cái.
Người đàn ông áo trắng trợn mắt, hai tay chắp lại với nhau!
Ầm!
Một lực lượng mạnh mẽ bắn ra từ giữa hai tay gã, nhưng lực lượng này cũng không thể ngăn cản kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên. Kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên cứ thế chém đứt hai tay của người đàn ông áo trắng!
Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên nhấc chân phải, đè đầu gối lên bụng Diệp Huyên.
Bịch!
Diệp Huyên thoáng chốc bay xa cả trăm trượng!
Còn người đàn ông áo trắng thì lùi xa tận mấy trăm trượng.
Không gian xung quanh không ngừng dao động một lúc lâu mới yên tĩnh trở lại!
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Không ngờ thực lực của ngươi lại đạt đến mức này!”
Lúc này, gã cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
Trước đây gã hoàn toàn có thể giết chết Diệp Huyên trong nháy mắt, mà trong trận giao chiến khi nãy, Diệp Huyên lại giành được lợi thế.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, hít sâu một hơi.
Thất bại rồi!
Khi nãy hắn vốn định giết chết người đàn ông áo trắng này với một kiếm, nhưng hắn không ngờ mình đã sử dụng cánh ác ma nhưng vẫn không thể thành công!
Thực lực của người đàn ông áo trắng này rất mạnh!
Người đàn ông áo trắng vừa định nói chuyện, Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Gã híp mắt lại, thân thể lập tức trở nên hư ảo, không gian xung quanh gã cũng dần mơ hồ, khi kiếm của Diệp Huyên bay đến trước mặt gã thì gã đã biến mất.
Một kiếm này của Diệp Huyên đâm vào không khí.
Diệp Huyên đứng yên không nói một lời.
Người đàn ông áo trắng này đi rồi!
Đối phương không đánh nhau với hắn nữa!
Lúc này, giọng nói của tầng chín chợt vang lên trong đầu hắn: “Bây giờ gã đã không làm gì được ngươi nữa rồi! Nhưng ta muốn ngươi chú ý một điều, sở dĩ gã rơi vào thế yếu là vì bị ngươi đánh cho trở tay không kịp”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu điều này!”
Tầng chín nói: “Bây giờ dù thực lực của ngươi không yếu, nhưng cũng không phải rất mạnh, ít nhất ngươi phải đạt đến thực lực như A La thì mới được.
“A La?”
Diệp Huyên im lặng.
Mình và A La còn cách nhau bao xa?
Chắc chắn là không gần!
Còn phải cố gắng thêm!
Một lát sau, Diệp Huyên cất kiếm, xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyên rời đi không lâu, người đàn ông áo trắng kia lại xuất hiện một lần nữa, gã nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói: “Phàm Kiếm… Tốc độ trưởng thành thế này thật quá đáng sợ!”
Lúc này, gã đột nhiên trợn mắt: “Ngươi…”
Xoẹt!”
Một tia kiếm quang chém thẳng lên chỗ cổ họng của gã.
Thanh kiếm này là kiếm Trấn Hồn!
Một kiếm chém thẳng vào linh hồn của người đàn ông áo trắng, khiến gã ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm: “Ngươi còn chưa đi!”
Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Ta chỉ trở lại xem thử thôi, không ngờ ngươi thật sự còn ở đây, đúng là khiến ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!”
Người đàn ông áo trắng cười to: “Ta thua rồi!”
Diệp Huyên nhìn gã: “Hỏi ngươi hai vấn đề, được chứ?”
Người đàn ông áo trắng đáp: “Được!”
Diệp Huyên nói: “Thực lực của ngươi đứng tầm nào trong hộ đạo?”
Người đàn ông cười đáp: “Bình thường!”
Bình thường!
Diệp Huyên hơi nhíu mày.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười khẽ: “Cái này ta không có lừa ngươi, trong rất nhiều người hộ đạo, ta chỉ có thể xem là bình thường thôi, bây giờ ta chết, người hộ đạo sẽ phái người hộ đạo mới đến!”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Người hộ đạo mới?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Ta chết rồi, bọn họ sẽ hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, sẽ phái người mạnh hơn đến! Thỉnh thoảng còn có một vài người tự đến nữa!”
Diệp Huyên hỏi: “Những người đó ở đâu?”
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ở nơi cách nơi này rất xa”.
Diệp Huyên hỏi: “Bọn họ không biết ta?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không biết! Thật ra chúng ta biết đến ngươi là vì thư phòng của Tiên Tri, chúng ta kiêng dè thư phòng kia, chứ không phải kiêng dè ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Huyên hiểu rồi!
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Thực lực của ngươi thật sự khiến ta thấy bất ngờ, đương nhiên điều khiến ta bất ngờ nhất là tốc độ phát triển của ngươi!
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó cất kiếm Trấn Hồn, xoay người rời đi.
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã biến mất ở phía xa.
Người đàn ông áo trắng đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó thốt lên: “Hay cho một Diệp Huyên!”
Dứt lời, gã xoay người rời đi.
Diệp Huyên từ từ di chuyển trong Vân Đoan.
Lúc này, tầng chín đột nhiên cười nói: “Ngươi khiến ta hơi bất ngờ đấy!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Bất ngờ cái gì?”
Tầng chín nói: “Ngươi giết người đàn ông áo trắng kia, mọi chuyện vẫn sẽ chưa được giải quyết, chẳng những chưa được giải quyết mà còn có người mạnh hơn đến! Mà có lẽ người mới đó sẽ không chỉ nhằm vào người mà không nhằm vào Phù Văn Tông và thư viện Vạn Duy giống người đàn ông áo trắng này, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Bây giờ ta cần chút thời gian! Giết hắn, thời gian của ta sẽ bị thu hẹp hơn! Giữ hắn lại, ta có thể có thêm chút thời gian!”
Tầng chín nói: “Đây là kế tạm thời thời thôi”.
Nhưng nói mạnh thì cũng không mạnh lắm!
Vẫn có rất nhiều người có thể giết chết hắn!
Diệp Huyên không lập tức trở về ngục tối Vô Biên mà đi tới Trích Tiên Thành.
Nơi này có một vị trích tiên đang sống, đó là Lý Mộ Bạch!
Có một vài chuyện hắn vẫn chưa quên.
Diệp Huyên đi tới dưới Trích Tiên Thành, hắn ngẩng đầu nhìn lên: “Ra đây!”
Một lát sau, một người đàn ông trung niên đi ra.
Người này chính là Lý Mộ Bạch!
Chuyện Lý Mộ Bạch giúp đỡ Phệ Linh tộc trước đây, sao hắn có thể quên được?
Người từng giúp đỡ hắn, hắn sẽ khắc ghi trong lòng, còn người từng hại hắn, hắn cũng sẽ nhớ mãi không quên!
Lý Mộ Bạch nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Không ngờ mới mấy tháng không gặp, cậu đã mạnh đến mức này rồi!”
Diệp Huyên không vòng vo: “Ra đao đi!”
Lý Mộ Bạch gật đầu, lão ta mở lòng bàn tay ra, một thanh trường đao xuất hiện trong tay lão ta, một khắc sau, lão ta sải bước về phía trước, rút đao chém một cái.
Vào khoảnh khắc đao chém ra, từng tia đao quang bay thẳng lên trên chân trời, cùng lúc đó, một tia đao quang đã lao tới trước mặt Diệp Huyên!
Một đao này như muốn chém đôi đất trời vậy!
Trước mặt Lý Mộ Bạch, khi đao quang di chuyển tới chỗ cách đầu Diệp Huyên khoảng nửa trượng, một thanh kiếm đột nhiên xuyên thủng qua cổ họng Lý Mộ Bạch.
Máu tươi bắn tung toé!
Diệp Huyên xoay người rời đi.
Ở chỗ cũ, Lý Mộ Bạch hơi khó tin nhìn bóng lưng của Diệp Huyên, thần hồn tan biến!
Với thực lực của Diệp Huyên bây giờ, Lý Mộ Bạch đã hoàn toàn không thể sánh bằng rồi!
Dù sao hắn cũng đã thật sự nhập Phàm!
Sau khi giết chết Lý Mộ Bạch, Diệp Huyên quay lại ngục tối Vô Biên, hắn đi tới hiệu cầm đồ của Tiểu Đạo, Tiểu Đạo vẫn chưa về!
Diệp Huyên ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó tiến vào tháp Giới Ngục, hắn đi tới tầng năm, đây là chỗ ở của Diệp Liên bây giờ.
Lúc này, Diệp Liên còn đang bế quan đột phá Luân Hồi Cảnh!
Diệp Huyên không đi vào, hắn chỉ đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Tiền bối, bây giờ tình trạng của con bé thế nào?”
Tầng chín đáp: “Không biết!”
Diệp Huyên vội nói: “Có ý gì?”
Tầng chín giải thích: “Nàng bắt đầu cảm ngộ luân hồi, nếu có thể thành công, đương nhiên có thể bước vào Luân Hồi Cảnh, nhưng nếu thất bại…”
Nói đến đây, y không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên cười: “Con bé nhất định sẽ thành công!”
Tầng chín hỏi: “Ngươi tự tin thế à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta tin tưởng nàng!”
Tầng chín lại nói: “Có một chuyện muốn nói với ngươi”.
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì?”
Tầng chín đáp: “Vấn đề cảnh giới của ngươi bây giờ!”
Diệp Huyên im lặng.
Bây giờ hắn là Nhân Quả Cảnh, trên đó chính là Luân Hồi Cảnh!
Nhưng hắn biết, bước này rất khó mà vượt qua!
Tầng chín nói: “Cảnh giới của ngươi vẫn là một nhược điểm, vẫn cần nâng cao lên một chút”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ đi tìm mấy thanh kiếm tốt!”
Tầng chín nói: “Luân Hồi Cảnh đa phần là phải cảm ngộ, nhưng e rằng ngươi cũng không thể tập trung ngồi xuống mà cảm ngộ”.
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Đúng thế thật!”
Chiến trường cổ!
Đợi sau khi Tiểu Đạo trở lại, hắn còn phải đến chiến trường cổ một chuyện!
Như nhớ ra điều gì, Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối, người đến từ thời đại nào vậy?”
Tầng chín đáp: “Đừng nghĩ nhiều, ta chính là người của thời đại này, còn về việc ta là ai, đến bây giờ chắc hẳn chẳng còn mấy ai biết đến ta, ta cũng không có hứng thú nói về những chuyện này, ngươi tự lo cho mình trước đi!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông kia, khi thấy người đàn ông, hắn lập tức ngây người.
Phục Ách!
Ác ma kia!
Lúc thấy Diệp Huyên, Phục Ách cũng ngạc nhiên, nhưng y nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: “Tiểu hữu, cậu cũng ở đây sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta đang đợi Tiểu Đạo cô nương!”
Phục Ách nhìn một vòng xung quanh: “Tiểu Đạo tiền bối không có ở đây à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng có lẽ là sắp về rồi! Ngài cũng đến tìm nàng sao?”
Phục Ách cười nói: “Đúng thế, đến tìm nàng đổi ít đồ!”
Nói xong, y im lặng một lát, sau đó hỏi: “Tiểu hữu rất thân với Tiểu Đạo cô nương à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Xem như là bạn!”
Bạn!
Phục Ách nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Bạn của Tiểu Đạo cô nương cũng không nhiều!”
Diệp Huyên cười khẽ, không đáp lời.
Phục Ách lại nói: “Tiểu hữu, cậu có hàng phục được cánh ác ma kia không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Phục Ách nhẹ giọng nói: “Tiểu hữu thật may mắn! Thật ra nếu tiểu hữu có máu ác ma sẽ có thể khiến cánh ác ma này trở nên càng mạnh hơn!”
“Máu ác ma?”
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Có ý gì?”
Phục Ách cười nói: “Đây là đôi cánh của lão tổ ác ma, bên trong chứa đựng Ác Ma Chi Lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng phải có máu ác ma mới có thể sử dụng được. Nếu cậu có máu ác ma, một khi sử dụng nó, cậu sẽ có được Ác Ma Chi Lực cường đại, Ác Ma Chi Lực này vô cùng mạnh mẽ”.
Diệp Huyên nhìn Phục Ách, hắn đến định nói chuyện thì Phục Ách lại lắc đầu: “Tuy ta là ác ma, nhưng máu của ta không được!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
“Vì đây là đôi cánh của lão tổ Ác Ma, nhất định phải
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực lực của tiền bối cũng không yếu!”
Phục Ách lắc đầu: “Ta cũng chỉ có thế mà thôi, nếu nói đến mạnh, Tiểu Đạo cô nương mới thật sự là mạnh!”
Diệp Huyên hỏi: “Người biết lai lịch của nàng sao?”
Phục Ách lại lắc đầu: “Cái này thì ta không biết, chỉ biết là nàng vô cùng thần bí, giống như không có gì nàng không biết cả. Hầy, năm đó nếu ta khiêm tốn hơn thì cũng không đến nổi bị phong ấn nhiều năm như thế!”
Diệp Huyên cười: “Trước đây tiền bối đắc tội với Tiểu Đạo cô nương sao?”
Phục Ách gật đầu: “Năm đó sau khi tỉnh lại, ta coi trời bằng vung, cảm thấy mình là vô địch thiên hạ. Đáng tiếc là ta sai rồi! Nếu trước đây khiêm tốn hơn, chăm chỉ tu luyện, thì hôm nay có lẽ ta đã là đại ác ma rồi!”
Diệp Huyên hỏi: “Đại ác ma?”
Phục Ách cười giải thích: “Trong Ác Ma tộc của ta có phân chia ác ma và đại ác ma, trên đại ác ma chính là lão tổ ác ma, lão tổ ác ma chính là muốn nói huyết mạch của mình đã vượt qua tổ tiên!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nghĩa là trong Ác Ma tộc của ngài, lão tổ ác ma là đời sau mạnh hơn đời trước?”
Phục Ách gật đầu: “Có thể hiểu là thế!”
Diệp Huyên nói: “Ta nghe Tiểu Đạo cô nương nói, trước đây sở dĩ các ngài bị huỷ diệt là bởi vì Thiên Đạo?”
Thiên Đạo!
Nghe vậy, sắc mặt Phục Ách lập tức trở nên nặng nề.
Diệp Huyên hỏi: “Thiên Đạo đáng sợ lắm à?”
Phục Ách cười khổ: “Tiểu hữu, Thiên Đạo này không phải trò đùa đâu, Thiên Đạo tối cao đó chẳng những có thực lực sâu không lường được mà còn rất thông minh, hầy, dù sao lúc trước cũng do chúng ta quá sơ ý! Có lẽ Thần Linh tộc cũng rất khó chịu!”
Diệp Huyên cười: “Có từng nghĩ đến việc báo thù không?”
Phục Ách vội lắc đầu: “Tuyệt đối không thể có suy nghĩ này được, bây giờ ta chỉ muốn sống yên ổn, không có yêu cầu gì khác nữa cả!”
Sống yên ổn!
Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng muốn!”
Sinh ra trong thế gian này, ai mà không muốn sống yên bình chứ?
Phục Ách đột nhiên nói: “Tiểu hữu, chiến trường cổ kia đã mở rồi, nếu cậu muốn có máu tươi của lão tổ ác ma thì có thể đến đó”.
Diệp Huyên hỏi: “Lão tổ ác ma của các người bỏ mạng ở đó à?”
Phục Ách gật đầu: “Đúng thế, nếu cậu đi, biết đâu may mắn sẽ có được máu tươi của lão tổ ác! Nhưng tiểu hữu phải chuẩn bị tâm lý, máu tươi của lão tổ ác ma vô cùng quý giá, dưới tình huống bình thường, e rằng rất khó lấy được!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Đến lúc đó đi thử vận may thôi!”
Lúc này, Phục Ách đột nhiên lấy một bình bạch ngọc ra, y đi tới trước mặt Diệp Huyên, sau đó đưa bình bạch ngọc đó cho Diệp Huyên: “Tiểu hữu, trong này có một giọt máu của lão tổ ác ma, có thể thúc giục Ác Ma Chi Lực trong cánh ác ma này một lần, ta giữ lại cũng vô dụng, cho nên tặng cậu đấy!”
Diệp Huyên thản nhiên nhận lấy bình bạch ngọc, sau đó cười nói: “Tiền bối đến tìm Tiểu Đạo cô nương là vì chuyện gì thế?”
Phục Ách vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, muốn nhờ Tiểu Đạo tiền bối giúp một việc nhỏ! Ta chỉ hơi lo lắng, lo Tiểu Đạo cô nương không muốn gặp ta, thẳng thừng đuổi ta ra ngoài, cậu xem…”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Tiền bối yên tâm, lát nữa tôi sẽ nói tốt vài câu cho ngài với Tiểu Đạo!”
Nghe vậy, Phục Ách vội vàng chắp tay: “Tiểu hữu trượng nghĩa!”
Diệp Huyên cười nói: “Con người ta không có ưu điểm gì khác, chỉ hơi thích giúp người làm niềm vui thôi!”
Phục Ách gật đầu, chân thành nói: “Nhìn ra được, người tốt như tiểu hữu khó tìm được trên đời này lắm!”
Diệp Huyên vừa định đáp lời thì tầng chín chợt lên tiếng: “Dừng dừng, ông đây không chịu nổi nữa rồi!”