"Đổi thành được quyền chọn lấy một bảo vật trên người người thua đi?"
Ông chủ nhìn Tiểu Đạo, không nói gì.
Khóe miệng Tiểu Đạo hơi cong lên: "Sao thế, không dám à?"
Ông chủ trầm mặc một lúc, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên ở bên cạnh bỗng kéo tay áo Tiểu Đạo, khẽ nói: "Tỷ ơi, cô kích động quá rồi đấy, chúng ta đi thôi!"
Tiểu Đạo trừng Diệp Huyên một cái: "Đừng xen mồm vào!"
Diệp Huyên đang định nói chuyện thì ông chủ kia bỗng cười ha ha: "Cũng được, ta cược với cô!"
Nói xong, ông ta xòe lòng bàn tay ra, một miếng vảy xuất hiện trong tay ông ta, Diệp Huyên nhìn miếng vảy này thì ngẩn cả người.
Vảy Chúc Long!
Nhưng không phải vảy ngược, chỉ là vảy thường mà thôi!
...
Tác giả có lời muốn nói: Tôi có từng hứa gì mà chưa làm không nhỉ? Nói thử xem!
Ông chủ nhìn Tiểu Đạo rồi khẽ mỉm cười: "Các hạ biết đây là thứ gì không?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Vảy Chúc Long".
Ông chủ híp mắt lại: "Cô biết à!"
Tiểu Đạo cười, sau đó xòe tay ra, trong tay nàng cũng là một miếng vảy Chú Long, nhưng điểm khác biệt là miếng vảy đó là vảy ngược!
Vảy ngược của rồng, đây chính là miếng vảy cứng nhất trên người Chúc Long!
Thấy miếng vảy này, ông chủ kia lập tức ngây cả người.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của ông ta đã sầm lại.
Diệp Huyên bên cạnh cũng có hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng Tiểu Đạo này cũng có vảy ngược của Chúc Long!
Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật thế?
Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: "Ông thua rồi".
Ông chủ nhìn Tiểu Đạo: "Các hạ có cả thần vật như vậy ư".
Tiểu Đạo cười nói: "Ông thua rồi".
Ông chủ trầm mặc.
Tiểu Đạo trừng mắt nhìn: "Đừng nói ông cược thua nhưng không chịu chung đấy nhé?"
Ông chủ đột nhiên cười bảo: "Sao vậy được? Các hạ, cô thích thứ gì trong cửa hàng này thì cứ tùy ý lấy một cái đi!"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Không đúng không đúng, ban nãy ta nói rồi mà, chọn bảo vật trên người đối phương, ta muốn bảo vật trên người ông!"
Nghe thế, khóe miệng ông chủ cong lên nụ cười dữ tợn: "Các hạ biết đùa thật! Ta đã nói câu đó bao giờ đâu!"
Chơi xấu!
Diệp Huyên lắc đầu, ông chủ này định chơi xấu à? Mà còn chơi xấu với Tiểu Đạo, đúng là múa rìu qua mắt thợ!"
Tiểu Đạo đột nhiên nhìn sang Diệp Huyên: "Ngươi thấy chúng ta nên làm gì?"