Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3511-3520




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái Thượng giới.



Diệp Huyên đi theo Nguyên Nhất sau khi đến Thái Thượng giới hắn phát hiện ra linh khí ở nơi này rất mỏng manh, đã không thích hợp cho người tu luyện ở lại.




Nguyên Nhất nhẹ giọng nói: “Cũng may có Tiểu Đạo cô nương sẵn lòng giúp đỡ, nếu không Thái Nhất Tông của ta không thể nào sống được ở đây nữa”.



Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi nói: “Tiền bối, Thái Nhất Tông vẫn luôn ở đây à?”



Nguyên Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu sau khi các tổ sư tránh được Ngũ Duy Kiếp, chúng ta vẫn luôn sinh sống ở đây. Đương nhiên chúng ta cũng vẫn luôn quan tâm chú ý đến thế giới bên ngoài”.



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đi tìm Phệ Linh Thiên Thú à?”




Nguyên Nhất mỉm cười: “Không vội, tiểu hữu đi theo ta”.



Nói xong ông ta dẫn Diệp Huyên đi về phía xa xa.



Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên nhìn thấy một ngọn núi cao ngất ẩn trong mây. Phần đỉnh ngọn núi khuất trong đám mây, mà trong tầng mây đó có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa đại điện cổ kính.



Nguyên Nhất chỉ vào tòa đại điện đó, nói: “Thái Nhất điện, là chính điện của Thái Nhất Tông ta, tiểu hữu cứ đi theo ta”.



Nói xong tay phải ông ta vung lên, cùng với Diệp Huyên biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã đứng trước Thái Nhất điện. Không thể không nói, Thái Nhất điện này rất có khí thế, đại điện không hề nguy nga lộng lẫy nhưng lại lộ ra một hơi thở cổ kính. Đây là nơi đã trải qua sự gột rửa của năm tháng.



Lúc này hai vị lão giả cũng xuất hiện trước mặt Nguyên Nhất và Diệp Huyên.



Nguyên Nhất cười nói: “Tiểu hữu, hai vị đây là trưởng lão của Thái Nhất Tông, Lâm Tú và Lý Thanh”.



Diệp Huyên ôm quyền nhìn hai người: “Chào hai vị tiền bối”.



Hải vị lão giả nhìn về phía Nguyên Nhất, Nguyên Nhất nói: “Vị Diệp Huyên này là bạn của Tiểu Đạo cô nương, ừm, bạn thân. Lần này đến đây là để giúp đỡ Thái Nhất Tông chúng ta”.



Bạn của Tiểu Đạo.



Nghe thấy câu này, Lâm Tú và Lý Thanh kia vội vàng đáp lễ.



Nguyên Nhất nói: “Tiểu hữu, mời ngươi đi theo ta một chuyến đến kho báu của Thái Nhất Tông”.



“Kho báu?”



Diệp Huyên chớp mắt: “Ý của tiền bối là gì?”



Nguyên Nhất thấp giọng nói: “Lần này nếu không phải có tiểu hữu giúp đỡ, e là Tiểu Đạo cô nương cũng sẽ không giúp đỡ Thái Nhất Tông của ta. Vì để cảm ơn tiểu hữu, Thái Nhất Tông ta…”



Diệp Huyên bất ngờ phất tay: “Nguyên Nhất tiền bối, ông nhầm rồi”.


Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta giúp ông là cảm thấy con người ông rất tốt chứ không phải có ý đồ gì với Thái Nhất Tông. Nói thật lòng, thế gian này không có mấy bảo vật có thể khiến ta xem trọng. Ta đến hỗ trợ chỉ đơn thuần là đến giúp đỡ, kết một đoạn duyên lành với mọi người mà thôi”.
Kết duyên lành.



Sở dĩ lần này Diệp Huyên giúp đỡ Nguyên Nhất, theo như lời hắn nói là để kết thêm một chút duyên lành.




Thời thế hiện giờ, kết giao thêm bạn bè chắc chắn là đúng, đặc biệt là Thái Nhất Tông còn mạnh như vậy. Đương nhiên chủ yếu là vì con người Nguyên Nhất cũng rất tốt, nếu đổi lại thành Thánh Thiên, hắn mới không hứng thú.



Nghe thấy Diệp Huyên nói vậy, Nguyên Nhất im lặng một hồi.



Sao mà ông không hiểu được ý của Diệp Huyên!



Đối với Thái Nhất Tông mà nói, nếu như có thể kết giao với Diệp Huyên vậy thì lợi đủ đường.




Là chuyện tốt!



Nguyên Nhất nhìn về phía Diệp Huyên, ôm quyền nói: “Diệp tiểu hữu, ngươi là kiếm tu, là một người rất thẳng thắn, vậy ta cũng không nói vòng vo nữa. n tình hôm nay Thái Nhất Tông ta khắc ghi trong lòng. Sau này tiểu hữu nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói một tiếng là được”.



Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối khách sáo quá, chúng ta trực tiếp đi tìm Phệ Linh thiên thú kia đi”.



Nguyên Nhất gật đầu: “Chắc hẳn con thú này có thực lực rất mạnh, đợi ta chuẩn bị một chút”.



Nói xong ông quay đầu nhìn về phía Lâm Tú và Lý Thanh: “Gọi cường giả tông môn tới đây hết đi”.



Hai người gật đầu, sau đó xoay người rời đi.



Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên: “Tiểu hữu, lát nữa có lẽ sẽ là một trận ác chiến”.



Diệp Huyên cười nói: “Có các vị tiền bối ở đây, kiểu gì cũng không đến lượt ta phải động tay”.



Nguyên Nhất mỉm cười: “Cho dù ra sao thì lát nữa tiểu hữu cũng phải cẩn thận một chút”.



Diệp Huyên gật đầu.



Rất nhanh chóng, bốn phía Thái Nhất điện bỗng xuất hiện rất nhiều khí tức cường đại.



Cảm nhận được điều này, vẻ mặt của Diệp Huyên trở nên vô cùng nghiêm nghị.



Hắn vẫn xem nhẹ thực lực của Thái Nhất Tông.



Những cường giả này của Thái Nhất Tông, quả thực bỏ xa mấy kẻ ở Phệ Linh tộc.



Thực lực của những thế lực cổ xưa này thật sự quá mạnh mẽ.



Lúc này bốn lão giả bất ngờ xuất hiện đằng sau Diệp Huyên. Khí tức của bốn vị lão giả tựa sao trời cuồn cuộn, sâu không lường được.



Diệp Huyên phát hiện bốn người này, ai nấy đều có thực lực không hề thua kém người đàn ông áo trắng kia.



Nguyên Nhất nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu, bốn người bọn họ là thái thượng trưởng lão của Thái Nhất Tông ta. Hôm nay bọn họ sẽ phụ trách sự an toàn của tiểu hữu”.


Diệp Huyên nghĩ ngợi một chút sau đó gật đầu: “Vậy đa tạ”.
Nói xong hắn lấy ra viên linh quả mà Tiểu Đạo đưa cho hắn. Chỉ trong khoảnh khắc linh quả xuất hiện, một mùi hương thanh mát nhất thời lan ra khắp trời đất.



Xung quanh, cường giả Thái Nhất Tông đồng loại trở nên đề phòng.



Cứ như vậy, khoảng chừng mười lăm phút sau, linh khí xung quanh bỗng bắt đầu dao động từng đợt.




Thấy vậy, đôi mắt Nguyên Nhất hơi híp lại, trong mắt có một tia ngưng trọng.



Đúng lúc này, phía chân trời xa xa đột nhiên rung động. Rất nhanh chóng, linh khí xung quanh đột nhiên bắt đầu biến mất.



Đến rồi.



Ở giữa sân, mọi người vận sức chờ phát động, chuẩn bị ra tay bất kì lúc nào.




Lúc này Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Tiền bối, đợi lát nếu như nó không ra tay thì chúng ta cũng đừng ra tay, cố gắng làm sao đừng tổn thương đến loại linh này”.



Nguyên Nhất gật đầu: “Đương nhiên rồi”.



Tiểu Đạo đã nói với hắn rồi, đây là Thiện Linh, nếu có thể không gây thương tích thì cố gắng hết sức đừng làm bị thương.



Đúng lúc này, một đám khí trắng đột nhiên xuất hiện ở chân trời.



Diệp Huyên nhìn đám khí trắng kia, lúc này giọng nói thì thầm của Tiểu Đạo truyền ra từ trong khí trắng kia: “Loài người, các ngươi đang dụ dỗ ta xuất hiện”.



Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.



Thiện Linh này rất thông minh.



Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Để ta đàm phán với nó”.



Nguyên Nhất gật đầu.



Diệp Huyên nhìn về phía đám khí trắng: “Các hạ, chúng ta không hề có ác ý nhằm vào ngươi”.



Thiện Linh kia hừ lạnh một tiếng: “Không có ác ý? Ngươi xem xung quanh bao nhiêu con người như vậy, các ngươi đang chuẩn bị ra tay với ta”.



Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ chỉ là sợ ngươi cho nên mới như vậy. Có điều ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không ra tay đâu”.



Thiện Linh nói: “Loài người, quả trong tay ngươi từ đâu mà có?”



Diệp Huyên nhìn quả trong tay sau đó cười nói: “Một người bạn tặng cho, ngươi thích à?”



Thiện Linh nói: “Thích, nhưng ta sẽ không thèm. Loài người các ngươi đều rất xấu xa, ai biết có bị hạ độc vào đó hay không”.



Hạ độc!



Mọi người: "....."



Diệp Huyên mỉm cười sau đó hắn gọi Tiểu Linh Nhi ra ngoài, đưa quả cho Tiểu Linh Nhi, đôi mắt Tiểu Linh Nhi tức khắc sáng bừng lên.



Diệp Huyên cười nói: “Hai người các ngươi mỗi linh một nửa, có được không?”



Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua phía chân trời: “Nàng ta sao?”



Diệp Huyên gật đầu.



Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó nói: "Được!"


Nói xong cô bé tách linh quả làm hai rồi bay đến trước mặt đám khí trắng kia, đưa một nửa linh quả cho Thiện Linh: “Cho ngươi này!”
Thiện Linh.



Ở giữa sân, đám người Nguyên Nhất ai nấy đều dõi mắt nhìn theo Tiểu Linh Nhi.



Giờ phút này, trong lòng Nguyên Nhất hơi khiếp sợ. Ông không ngờ rằng bên cạnh Diệp Huyên này cũng có một vị Thiện Linh đi theo.




Phía chân trời, đám khí trắng kia bỗng tan đi sau đó một cô bé xuất hiện trước mặt mọi người. Cô nhóc này toàn thân tuyết trắng, bộ dáng như hồ ly, ba đuôi, đôi mắt cực kỳ to, rất có linh khí.



Thiện Linh này nhìn theo Tiểu Linh Nhi: “Ê tại sao ngươi lại đi theo loài người thế?”



Tiểu Linh Nhi cắn một miếng linh quả rồi cất lời: “Vấn đề này phải thu phí đấy”.



Nghe vậy Diệp Huyên ở dưới suýt chút nữa té xỉu.




Tiểu Linh Nhi này cái tốt thì không học, toàn học mấy thứ vớ vẩn.



Lúc này Thiện Linh kia đột nhiên bay đến trước mặt Tiểu Linh Nhi. Cô nhóc liếc mắt đánh giá Tiểu Linh Nhi sau đó nói: “Hay là ngươi đi với ta đi”.







Tiểu Linh Nhi bĩu môi: “Đi theo ngươi để hít khí trời qua ngày à?”



Thiện Linh kia hơi tức giận: “Ngươi đi theo loài người rất nguy hiểm đó”.



Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Con người anh trai rất tốt”.



Thiện Linh nhìn về phía Diệp Huyên bên dưới, Diệp Huyên vội vàng lộ ra nụ cười tươi rói.



Thiện Linh lắc đầu: “Loại người chẳng ai tốt đẹp gì đâu, sau này chắc chắn hắn sẽ cắn nuốt ngươi”.



Tiểu Linh Nhi nhìn Thiện Linh: “Ngươi có ăn quả này không? Nếu mà không thì ta ăn hết đấy, ngon quá đi”.



Thiện Linh vội vàng nói: "Có ăn!"



Nói xong, cô bé xòe tay ra.



Tiểu Linh Nhi bấm đốt một cái, nửa quả kia bay đến trước mặt Thiện Linh. Thiện Linh cắn một miếng sau đó tấm tắc nói: “Ngon thật nhỉ”.



Tiểu Linh Nhi hỏi: “Ngươi có muốn đi chơi với ta không?”



Thiện Linh nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: "Đi đâu chơi?"



Tiểu Linh Nhi đáp: “Trong tháp nhỏ, ta trồng nhiều linh quả trong tháp nhỏ lắm”.



Bên dưới, mặt Diệp Huyên đen như đít nồi.



Tiểu Linh Nhi này chắc chắn là muốn tìm người giúp đỡ.



Bây giờ Tiểu Linh Nhi không chỉ trồng linh quả còn phải luyện đan, cực kỳ bận rộn.



Thiện Linh do dự một chút rồi nói: “Đi theo loài người ư?”



Tiểu Linh Nhi đáp: “Ngươi đi theo ta, ta đi theo loài người, như vậy không phải là được rồi ư?”



Thiện Linh chớp mắt: “Thế không phải là đi theo loài người sao?”



Tiểu Linh Nhi thả tay ra: “Là ta đi theo loài người chứ đâu có phải ngươi đi theo loài người, khác nhau mà”.


Thiện Linh nghĩ ngợi một chút sau đó nhẹ giọng đáp: “Hình như không giống nhau thật nhỉ”.
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Vậy cứ quyết thế nhé”.



Nói xong cô bé lấy ra một que kẹo hồ lô đưa cho Thiện Linh: “Cho ngươi ăn này”.



Thiện Linh nhìn thoáng qua kẹo hồ lô: "Đây là món gì?"




Tiểu Linh Nhi nói: “Kẹo hồ lô, người bình thường ta không cho đâu”.



Thiện Linh do dự một chút sau đó nhận lấy kẹo hồ lô. Cô bé mút thử, hơi chua hơi ngọt, miễn cưỡng coi như tàm tạm. Vì thế cô bé lại mút thêm, hình như cũng không tệ…



Tiểu Linh Nhi bỗng nhiên tóm lấy Thiện Linh: “Đi thôi, chúng ta vào trong tháp chơi”.



Thiện Linh nói: “Ta còn chưa đồng ý với ngươi mà”.




Tiểu Linh Nhi nói: “Không sao, cứ đi vào chơi trước đã, đến lúc đó ngươi cứ từ từ cân nhắc”.



Cứ như vậy, Thiện Linh kia bị Tiểu Linh Nhi kéo vào trong tháp.



Giải quyết được rồi ư?



Phía dưới, mọi người đều ngây ra như phỗng.



Vốn dĩ còn chuẩn bị rầm rộ lắm, cứ như vậy là giải quyết xong à?



Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên, lúc này ông coi như hiểu tại sao Tiểu Đạo lại để cho Diệp Huyên đến đây.



Diệp Huyên cũng có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không ngờ chuyện này lại giải quyết chóng vánh như vậy.



Có điều cũng may mắn nhờ có Tiểu Linh Nhi.



Hắn rõ ràng cảm nhận được Thiện Linh kia rất không thân thiện với loài người. Có điều Thiện Linh đó lại vô cùng yêu mến Tiểu Linh Nhi, không có một chút lòng phòng bị nào.



Lúc này, tầng chín bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Linh Nhi cũng học thói lừa gạt người ta giống như ngươi”.



Diệp Huyên: "...."



Lúc này, Nguyên Nhất chợt cất lời: “Cảm ơn tiểu hữu”.



Diệp Huyên thu hồi dòng suy nghĩ, nhìn về phía Nguyên Nhất, mỉm cười nói: “Ông xem, ta cũng đâu có bỏ công sức gì”.



Nguyên Nhất lắc đầu: “Công sức ngươi bỏ ra không hề nhỏ. Nếu như không có ngươi lên tiếng trợ giúp thì Tiểu Đạo cô nương sẽ không dễ dàng mở lời giúp đỡ như vậy”.



Nói xong, ông lấy ra một lệnh bài màu đen tuyền đưa cho Diệp Huyên: “Đây là Thái Nhất lệnh, bên trong có đại trận không gian. Ngày sau nếu tiểu hữu có điều gì cần giúp đỡ thì cứ sử dụng lệnh bài này là được”.



Diệp Huyên vừa muốn nói, Nguyên Nhất lại thêm vào: “Đừng từ chối, đây là tâm ý của ta”.



Diệp Huyên nghĩ ngợi sau đó cất lệnh bài đi: “Vậy đa tạ ông”.



Nguyên Nhất cười nói: “Đi, hiện tại chuyện đã giải quyết xong, Thái Nhất Tông ta chiêu đãi tiểu hữu một bữa thịnh soạn”.



1643887237765.png


Nói xong, hắn ôm quyền nói với mọi người: "Các vị tiền bối, cáo từ!"



Các đại cường giả của Thái Nhất Tông cũng lần lượt đáp lễ.




Nguyên Nhất cười nói: "Ta tiễn ngươi!"



Nói xong, lòng bàn tay ông mở ra sau đó nhẹ nhàng vạch ra trong không gian trước mặt Diệp Huyên. Rất nhanh chóng, không gian trước mặt hắn trực tiếp nứt ra, Diệp Huyên lại ôm quyền với mọi người rồi bước vào trong. Hắn vừa bước vào thì vết nứt không gian đó lại khép lại.



Sau khi Diệp Huyên rời đi, lúc này một lão giả đứng đằng sau Nguyên Nhất bỗng lên tiếng: “Nghe nói người này bị người hộ đạo nhắm tới, ngoài chuyện đó ra trên người hắn còn có chí bảo, rất nhiều thế lực đều mơ ước. Lập trường chúng ta như vậy…”




Nguyên Nhất nhẹ giọng nói: “Mặc kệ người khác, nếu như hắn là người của Tiểu Đạo cô nương thì chúng ta sẽ đứng về phía hắn. Hơn nữa tính cách của người này không tệ, đáng để kết giao”.



Lão giả kia thấp giọng thở dài: “Ta cũng biết vậy, chỉ là sợ…”



Nguyên Nhất lắc đầu: “Thời thế hiện giờ cực kỳ hỗn loạn. Bây giờ chúng ta không đứng về bên nào, sau này nếu như gặp nạn e là quỳ xuống cầu xin người ta cũng không có ai giúp đỡ. Thánh tộc kia là ví dụ sống sờ sờ, một ván bài đẹp như vậy lại đánh ra như thế này”.



Lão giả suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Điều tông chủ cân nhắc cũng phải, hiện giờ chúng ta đứng cùng phe đồng nghĩa với việc có thêm một người bạn. Còn về đám người hộ đạo kia… Thái Nhất Tông ta cần gì phải sợ hãi bọn chúng quá như vậy?”



Nguyên Nhất gật đầu: “Nếu như không thể khiêm tốn vậy chúng ta cũng không ngại nâng cao một chút”.



Vừa nói, ông nhìn về phía xa xa nơi Diệp Huyên biến mất: “Thiếu niên này rất không đơn giản, kết giao với hắn là điều đúng đắn”.







Diệp Huyên quay lại ngục tối Vô Biên, khi hắn về đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo, Thánh Thiên kia vẫn còn quỳ trước cửa.



Diệp Huyên không để ý đến đối phương, hắn đi vào hiệu cầm đồ, trong hiệu cầm đồ chỉ có mỗi Thánh Liêm, không biết Tiểu Đạo đã đi đâu rồi.



Thấy Diệp Huyên, Thánh Liêm vội vàng đi tới trước mặt hắn: “Diệp công tử, tộc trưởng đã biết lỗi rồi, xin Diệp công tử tha thứ”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Cô nên đi cầu xin Tiểu Đạo cô nương!”



Thánh Liêm cung kính hành lễ với Diệp Huyên: “Diệp công tử, chỉ huynh mới có thể thuyết phục Tiểu Đạo cô nương thôi!”



Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng: “Tại sao ta phải đi thuyết phục Tiểu Đạo cô nương giúp tộc trưởng của các cô chứ?”



Thánh Liêm im lặng.



Diệp Huyên lại nói: “Thánh Liêm cô nương, ta không có ý muốn đối địch với Thánh tộc của cô, cũng không muốn nảy sinh ân oán gì với các cô, quan trọng là chuyện này không do ta quyết định, mà là do Tiểu Đạo cô nương, là nàng tức giận chứ không phải ta tức giận! Cô hiểu chứ? Về phần cô nói chỉ ta mới có thể thuyết phục Tiểu Đạo cô nương thì đó cũng là chuyện của ta, ta không nợ Thánh tộc các cô, không cần phải lấy quan hệ của mình ra nói giúp Thánh tộc, cô thấy sao?”



Thánh Liêm khẽ thở dài: “Ta hiểu, nhưng Diệp công tử, ác ma kia sắp xuất thế rồi, nếu chúng ta…”


Diệp Huyên lắc đầu: “Ác ma xuất thế không liên quan đến ta! Ta cũng không tin mình kỳ dị như vậy, một con ác ma viễn cổ cũng sẽ rảnh rỗi đến gây chuyện với ta! Ta và hắn cũng đâu có thù oán gì!”
Thánh Liêm còn muốn nói thêm, lúc này, Thánh Thiên ở ngoài cửa chợt cất lời: “Không cần cầu xin hắn!”



Thánh Liêm nhìn ra ngoài cửa, Thánh Thiên kia đột nhiên đứng lên, hắn ta nhìn bảng hiệu tiệm cầm đồ Thiên Đạo, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”



Nói xong, hắn ta xoay người rời đi!




Thánh Liêm hơi do dự, sau đó chắp tay với Diệp Huyên rồi rời đi theo hắn ta!



Trong hiệu cầm đồ Thiên Đạo, Diệp Huyên nhún vai, sau đó nói: “Tiền bối, người có nghĩ hắn ta sẽ hận ta vì đã không giúp không?”



Tầng chín đáp: “Tâm cảnh của người này rất tệ, chắc chắn hắn ta sẽ làm thế, ta đề nghị ngươi giết chết hắn luôn! Đương nhiên với thực lực của ngươi bây giờ, muốn giết chết hắn vẫn có hơi khó khăn!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Tính cách này đúng là!”




Diệp Huyên hắn là một người hẹp hòi, nhưng hắn chưa từng cảm thấy bảo người khác giúp đỡ mình là chuyện đương nhiên!



Người khác giúp mình, đó là tình nghĩa, nếu không giúp thì cũng là chuyện bình thường.



Tại sao người ta nhất định phải giúp mình chứ?



Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào, người đó chính là Tống Thành của Diêm Điện.



Thấy người này, Diệp Huyên sửng sốt, đang muốn lên tiếng thì Tống Thành vội nói: “Tiểu hữu, cậu có một người bạn nữ dùng thương đúng không?”



Người bạn nữ cầm thương?



Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Các hạ có ý gì?”



Tống Thành trầm giọng nói: “Phía Nam xuất hiện một cô gái cầm trường thương, nói hình như là tìm cậu, nhưng nàng ta vừa đi vào đã đánh nhau với Phù Đồ cổ tộc ở phía Nam, bây giờ nàng ta đang rất nguy hiểm!”



Bạn nữ cầm thương?



Diệp Huyên im lặng suy nghĩ một lát, đột nhiên hắn trợn tròn mắt, sau đó vung tay phải lên, một bức tranh xuất hiện trước mặt hắn.



Cô gái trong tranh chính là Trương Văn Tú!



Tống Thành nhìn bức tranh, sau đó gật đầu: “Chính là cô gái này!”



Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi: “Là bạn của ta! Không đúng, là người phụ nữ của ta!”



Phụ nữ của hắn!



Nghe vậy, mí mắt Tống Thành hơi giật, ông ta vội vàng nói: “Tiểu hữu mau đi theo ta!”



Dứt lời, ông ta dẫn theo Diệp Huyên rời khỏi hiệu cầm đồ.



Phía Nam.



Trong ngục tối Vô Biên này có rất nhiều thế lực mạnh, nhưng mạnh nhất, chỉ kể các thế lực trong thành thì có Diêm Điện, Phù Đồ cổ tộc cùng với Tà Linh thiên giáo và Thượng Cổ chiến điện.



Mà ngoài bốn thế lực này còn có hai người không thể trêu vào.



Người đầu tiên chính là Tiểu Đạo!


Người phụ nữ này chính là một tồn tại đặc biệt, tuyệt đối không thể trêu vào, mà ngoài người này còn có một người nữa, đó chính là cô gái một chân bên bờ sông.
Đương nhiên ở trong mắt Tống Thành còn có một người nữa, đó chính là Diệp Huyên!



Người này tuyệt đối không thể trêu vào!



Phía Nam.




Trương Văn Tú tay cầm trường thương lạnh lùng nhìn một vòng xung quanh, xung quanh nàng ta có không ít cường giả thần bí, mà lúc này, trên người nàng ta đã có vô số vết thương, rõ ràng khi nãy vừa mới chiến đấu một trận kịch liệt!



Mà lúc này sở dĩ dừng lại là vì một Đại trưởng lão của Diêm Điện.



Một ông lão bên phía Phù Đồ cổ tộc nhìn Đại trưởng lão: “Hàn Lãnh huynh, chuyện này không liên quan đến Diêm Điện của huynh!”




Hàn Lãnh trầm giọng nói: “Mạc Thiên huynh, có lẽ cô gái này có quen biết với Diệp Huyên, huynh vẫn nên đợi chúng ta xác nhận trước rồi hẳn quyết định được không?”



Diệp Huyên!



Mạc Thiên híp mắt: “Trong người phụ nữ này có Ma huyết thượng cổ, có tác dụng rất lớn với Phù Đồ cổ tộc ta!”



Hàn Lãnh lạnh lùng nói: “Diệp Huyên kia…”



Mạc Thiên ngắt lời ông ấy: “Nếu Diệp Huyên hắn thích phụ nữ, đến lúc đó Phù Đồ cổ tộc ta sẽ tặng cho hắn một trăm mỹ nhân được chưa? Dù sao Phù Đồ cổ tộc ta cũng nhất định phải có được người này!”



Hàn Lãnh hơi do dự, sau đó nói: “Mạc Thiên huynh, nếu cô gái này thật sự là bạn của Diệp Huyên thì vẫn phải nể mặt Diệp Huyên, huynh đừng để mắc sai lầm!”



Mạc Thiên híp mắt: “Tại sao không phải là Diệp Huyên hắn nể mặt Phù Đồ cổ tộc ta?”



Nghe vậy, Hàn Lãnh hơi nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nể mặt Phù Đồ cổ tộc ông? Diệp Huyên kia cần nể mặt Phù Đồ cổ tộc sao?



Nghĩ mình là ai vậy!



Không biết suy nghĩ sao?



Lúc này, Mạc Thiên chợt lạnh lùng nói: “Hàn Lãnh, tránh ra!”



Hàn Lãnh hơi chần chừ, Mạc Thiên kia lại ra lệnh: “Ra tay!”



Ông ta vừa dứt lời, mấy cường giả của Phù Đồ cổ tộc ở xung quanh lập tức xông về phía Trương Văn Tú, sắc mặt Trương Văn Tú ở sau lưng Hàn Lãnh trở nên dữ tợn, nàng ta vung thương về phía trước.



Ầm!



Một lực lượng mạnh mẽ lập tức lan ra từ trong mũi thương.



Oanh!



Một vài cường giả của Phù Đồ cổ tộc bị ép phải dừng lại, mà lúc này, Mạc Thiên kia đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện một lần nữa, ông ta đã ở ngay trước mặt Trương Văn Tú, Trương Văn Tú lập tức thay đổi sắc mặt, nâng thương lên đỡ đòn.



Ầm!



1643887259182.png


Dù thực lực của Trương Văn Tú có mạnh thật, nhưng bị nhiều cường giả của Phù Đồ cổ tộc bao vây tấn công như thế, nàng ta hoàn toàn không thể chống lại được, trong miệng nàng ta có máu tươi không ngừng chảy ra, cả người không biết đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ bao giờ!



Oanh!



Lại một tiếng nổ nữa vang lên, Trương Văn Tú lập tức lùi lại mười mấy trượng, cơ thể nàng ta đập lên vách tường, vách tường lập tức sụp đổ, Trương Văn Tú thoáng chốc phun ra một ngụm máu tươi, tay phải nàng ta nắm chặt thanh trường thương bị nứt kia, huyết dịch trong người đang sôi trào!




Khởi động huyết mạch!



Thấy cảnh này, trong mắt Mạc Thiên loé lên vẻ tham lam: “Không hổ là Ma huyết thượng cổ…”



Dứt lời, ông ta vung tay phải lên: “Bắt sống người này!”



Nói xong, mấy cường giả của Phù Đồ cổ tộc bên cạnh ông ta lập tức xông lên.




Trương Văn Tú ở phía xa lau đi máu tươi trên khoé miệng, nàng ta đột nhiên tung người nhảy lên, biến thành một tàn ảnh loé lên.



“Giết!”



Tiếng hét phẫn nộ của Trương Văn Tú vang vọng khắp xung quanh, sau đó, một cường giả của Phù Đồ cổ tộc bị trường thương đâm xuyên cổ họng.



Phụt!



Máu tươi bắn tung toé từ cổ họng của tên đó!



Sau khi chém chết cường giả của Phù Đồ cổ tộc bằng một thương, Trương Văn Tú lại vung thương quét qua, đánh lui ba cường giả đã lao tới bên cạnh mình, nhưng vai phải của nàng ta cũng bị một thanh trường thương đâm xuyên qua!



Trương Văn Tú cũng không quan tâm đến nó, nàng ta xoay người đâm ra một thương.



Phập!



Một thương này đâm thủng bụng một cường giả của Phù Đồ cổ tộc!



Máu tươi bắn tung toé!



Trương Văn Tú rút trường thương ra, nàng ta xoay người nhìn về phía Mạc Thiên ở cách đó không xa, quanh người nàng ta phát ra một làn khí đen kỳ lạ!



Mạc Thiên không hề sợ hãi, ngược lại trong mắt ông ta còn lộ vẻ hưng phấn: “Đúng là Ma huyết thượng cổ!”



Trương Văn Tú nhìn chằm chằm Mạc Thiên, lúc này, Mạc Thiên đột nhiên nói: “Đánh cho nàng ta tàn phế!”



Ông ta vừa dứt lời, mấy bóng người lập tức lao về phía Trương Văn Tú, vẻ mặt Trương Văn Tú trở nên dữ tợn: “Chết đi!”



Dứt lời, nàng ta vung trường thương lên.



Ầm!



Một thương thế ngút trời loé lên.



Ầm!



Mấy tàn ảnh xông về phía Trương Văn Tú đều bị ép dừng lại, nhưng trong miệng Trương Văn Tú lại phun ra máu tươi một lần nữa.


Rõ ràng bây giờ nàng ta đã bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Hàn Lãnh ở một bên do dự không biết có nên ra tay không, vì ông ấy không chắc quan hệ của cô gái trước mắt và Diệp Huyên là như thế nào, có thể chỉ là quan hệ vô cùng bình thường, nếu ông ấy ra tay thì đồng nghĩa với việc kết thù với Phù Đồ cổ tộc!



Kết thù như thế cũng không phải trò đùa!




Dù sao đó cũng là hai thế lực lớn, một khi kết thù sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng!



Lúc này, Mạc Thiên kia đột nhiên lao tới, ngoài ông ta còn có mấy cường giả thần bí của Phù Đồ cổ tộc, Trương Văn Tú ở phía xa híp mắt lại, cũng lao ra ngoài!



Ầm!



Sau một tiếng nổ, một bóng người không ngừng lùi về sau, bóng người này chính là Trương Văn Tú, trong lúc lùi lại, Mạc Thiên kia đã xuất hiện trước mặt nàng ta, Trương Văn Tú tay cầm trường thương đâm về phía trước!




Ầm!



Thương như sấm!



Mạc Thiên kia đánh một quyền lên trên trường thương.



Oanh!



Trường thương lập tức nổ tung, một khắc sau, ông ta duỗi tay phải về phía trước nắm lấy tay phải của Trương Văn Tú, sau đó kéo lấy.



Xoẹt!



Cả cánh tay phải của Trương Văn Tú lập tức bị xé xuống!



Máu tươi bắn ra!



Còn chưa kết thúc, Mạc Thiên lại tiến lên, đánh một quyền vào bụng Trương Văn Tú.



Ầm!



Trương Văn Tú lập tức bay ra xa mấy chục trượng rồi rơi xuống đất, nhưng nàng ta vẫn nhanh chóng đứng lên, có điều lúc này, nàng ta thật sự bị thương quá nặng!



Mạc Thiên lạnh lùng nhìn Trương Văn Tú: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”



Nói xong, ông ta đang muốn ra tay thì lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.



Người đó chính là Diệp Huyên.



Thấy Diệp Huyên, Trương Văn Tú chợt nổi giận đấm một cú vào mặt hắn.



Bịch!



Đầu Diệp Huyên kêu lên ong ong, nhưng cũng không sao cả.

1643887274716.png