Thái Thượng giới.
Diệp Huyên đi theo Nguyên Nhất sau khi đến Thái Thượng giới hắn phát hiện ra linh khí ở nơi này rất mỏng manh, đã không thích hợp cho người tu luyện ở lại.
Nguyên Nhất nhẹ giọng nói: “Cũng may có Tiểu Đạo cô nương sẵn lòng giúp đỡ, nếu không Thái Nhất Tông của ta không thể nào sống được ở đây nữa”.
Diệp Huyên nhìn xung quanh rồi nói: “Tiền bối, Thái Nhất Tông vẫn luôn ở đây à?”
Nguyên Nhất gật đầu: “Đúng vậy, ban đầu sau khi các tổ sư tránh được Ngũ Duy Kiếp, chúng ta vẫn luôn sinh sống ở đây. Đương nhiên chúng ta cũng vẫn luôn quan tâm chú ý đến thế giới bên ngoài”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiền bối, bây giờ chúng ta đi tìm Phệ Linh Thiên Thú à?”
Nguyên Nhất mỉm cười: “Không vội, tiểu hữu đi theo ta”.
Nói xong ông ta dẫn Diệp Huyên đi về phía xa xa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyên nhìn thấy một ngọn núi cao ngất ẩn trong mây. Phần đỉnh ngọn núi khuất trong đám mây, mà trong tầng mây đó có thể lờ mờ nhìn thấy một tòa đại điện cổ kính.
Nguyên Nhất chỉ vào tòa đại điện đó, nói: “Thái Nhất điện, là chính điện của Thái Nhất Tông ta, tiểu hữu cứ đi theo ta”.
Nói xong tay phải ông ta vung lên, cùng với Diệp Huyên biến mất ngay tại chỗ. Đến khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã đứng trước Thái Nhất điện. Không thể không nói, Thái Nhất điện này rất có khí thế, đại điện không hề nguy nga lộng lẫy nhưng lại lộ ra một hơi thở cổ kính. Đây là nơi đã trải qua sự gột rửa của năm tháng.
Lúc này hai vị lão giả cũng xuất hiện trước mặt Nguyên Nhất và Diệp Huyên.
Nguyên Nhất cười nói: “Tiểu hữu, hai vị đây là trưởng lão của Thái Nhất Tông, Lâm Tú và Lý Thanh”.
Diệp Huyên ôm quyền nhìn hai người: “Chào hai vị tiền bối”.
Hải vị lão giả nhìn về phía Nguyên Nhất, Nguyên Nhất nói: “Vị Diệp Huyên này là bạn của Tiểu Đạo cô nương, ừm, bạn thân. Lần này đến đây là để giúp đỡ Thái Nhất Tông chúng ta”.
Bạn của Tiểu Đạo.
Nghe thấy câu này, Lâm Tú và Lý Thanh kia vội vàng đáp lễ.
Nguyên Nhất nói: “Tiểu hữu, mời ngươi đi theo ta một chuyến đến kho báu của Thái Nhất Tông”.
“Kho báu?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Ý của tiền bối là gì?”
Nguyên Nhất thấp giọng nói: “Lần này nếu không phải có tiểu hữu giúp đỡ, e là Tiểu Đạo cô nương cũng sẽ không giúp đỡ Thái Nhất Tông của ta. Vì để cảm ơn tiểu hữu, Thái Nhất Tông ta…”
Diệp Huyên bất ngờ phất tay: “Nguyên Nhất tiền bối, ông nhầm rồi”.
Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta giúp ông là cảm thấy con người ông rất tốt chứ không phải có ý đồ gì với Thái Nhất Tông. Nói thật lòng, thế gian này không có mấy bảo vật có thể khiến ta xem trọng. Ta đến hỗ trợ chỉ đơn thuần là đến giúp đỡ, kết một đoạn duyên lành với mọi người mà thôi”.
Kết duyên lành.
Sở dĩ lần này Diệp Huyên giúp đỡ Nguyên Nhất, theo như lời hắn nói là để kết thêm một chút duyên lành.
Thời thế hiện giờ, kết giao thêm bạn bè chắc chắn là đúng, đặc biệt là Thái Nhất Tông còn mạnh như vậy. Đương nhiên chủ yếu là vì con người Nguyên Nhất cũng rất tốt, nếu đổi lại thành Thánh Thiên, hắn mới không hứng thú.
Nghe thấy Diệp Huyên nói vậy, Nguyên Nhất im lặng một hồi.
Sao mà ông không hiểu được ý của Diệp Huyên!
Đối với Thái Nhất Tông mà nói, nếu như có thể kết giao với Diệp Huyên vậy thì lợi đủ đường.
Là chuyện tốt!
Nguyên Nhất nhìn về phía Diệp Huyên, ôm quyền nói: “Diệp tiểu hữu, ngươi là kiếm tu, là một người rất thẳng thắn, vậy ta cũng không nói vòng vo nữa. n tình hôm nay Thái Nhất Tông ta khắc ghi trong lòng. Sau này tiểu hữu nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói một tiếng là được”.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối khách sáo quá, chúng ta trực tiếp đi tìm Phệ Linh thiên thú kia đi”.
Nguyên Nhất gật đầu: “Chắc hẳn con thú này có thực lực rất mạnh, đợi ta chuẩn bị một chút”.
Nói xong ông quay đầu nhìn về phía Lâm Tú và Lý Thanh: “Gọi cường giả tông môn tới đây hết đi”.
Hai người gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên: “Tiểu hữu, lát nữa có lẽ sẽ là một trận ác chiến”.
Diệp Huyên cười nói: “Có các vị tiền bối ở đây, kiểu gì cũng không đến lượt ta phải động tay”.
Nguyên Nhất mỉm cười: “Cho dù ra sao thì lát nữa tiểu hữu cũng phải cẩn thận một chút”.
Diệp Huyên gật đầu.
Rất nhanh chóng, bốn phía Thái Nhất điện bỗng xuất hiện rất nhiều khí tức cường đại.
Cảm nhận được điều này, vẻ mặt của Diệp Huyên trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Hắn vẫn xem nhẹ thực lực của Thái Nhất Tông.
Những cường giả này của Thái Nhất Tông, quả thực bỏ xa mấy kẻ ở Phệ Linh tộc.
Thực lực của những thế lực cổ xưa này thật sự quá mạnh mẽ.
Lúc này bốn lão giả bất ngờ xuất hiện đằng sau Diệp Huyên. Khí tức của bốn vị lão giả tựa sao trời cuồn cuộn, sâu không lường được.
Diệp Huyên phát hiện bốn người này, ai nấy đều có thực lực không hề thua kém người đàn ông áo trắng kia.
Nguyên Nhất nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu, bốn người bọn họ là thái thượng trưởng lão của Thái Nhất Tông ta. Hôm nay bọn họ sẽ phụ trách sự an toàn của tiểu hữu”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một chút sau đó gật đầu: “Vậy đa tạ”.
Nói xong hắn lấy ra viên linh quả mà Tiểu Đạo đưa cho hắn. Chỉ trong khoảnh khắc linh quả xuất hiện, một mùi hương thanh mát nhất thời lan ra khắp trời đất.
Xung quanh, cường giả Thái Nhất Tông đồng loại trở nên đề phòng.
Cứ như vậy, khoảng chừng mười lăm phút sau, linh khí xung quanh bỗng bắt đầu dao động từng đợt.
Thấy vậy, đôi mắt Nguyên Nhất hơi híp lại, trong mắt có một tia ngưng trọng.
Đúng lúc này, phía chân trời xa xa đột nhiên rung động. Rất nhanh chóng, linh khí xung quanh đột nhiên bắt đầu biến mất.
Đến rồi.
Ở giữa sân, mọi người vận sức chờ phát động, chuẩn bị ra tay bất kì lúc nào.
Lúc này Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Tiền bối, đợi lát nếu như nó không ra tay thì chúng ta cũng đừng ra tay, cố gắng làm sao đừng tổn thương đến loại linh này”.
Nguyên Nhất gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Tiểu Đạo đã nói với hắn rồi, đây là Thiện Linh, nếu có thể không gây thương tích thì cố gắng hết sức đừng làm bị thương.
Đúng lúc này, một đám khí trắng đột nhiên xuất hiện ở chân trời.
Diệp Huyên nhìn đám khí trắng kia, lúc này giọng nói thì thầm của Tiểu Đạo truyền ra từ trong khí trắng kia: “Loài người, các ngươi đang dụ dỗ ta xuất hiện”.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Thiện Linh này rất thông minh.
Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nói: “Để ta đàm phán với nó”.
Nguyên Nhất gật đầu.
Diệp Huyên nhìn về phía đám khí trắng: “Các hạ, chúng ta không hề có ác ý nhằm vào ngươi”.
Thiện Linh kia hừ lạnh một tiếng: “Không có ác ý? Ngươi xem xung quanh bao nhiêu con người như vậy, các ngươi đang chuẩn bị ra tay với ta”.
Diệp Huyên cười nói: “Bọn họ chỉ là sợ ngươi cho nên mới như vậy. Có điều ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không ra tay đâu”.
Thiện Linh nói: “Loài người, quả trong tay ngươi từ đâu mà có?”
Diệp Huyên nhìn quả trong tay sau đó cười nói: “Một người bạn tặng cho, ngươi thích à?”
Thiện Linh nói: “Thích, nhưng ta sẽ không thèm. Loài người các ngươi đều rất xấu xa, ai biết có bị hạ độc vào đó hay không”.
Hạ độc!
Mọi người: "....."
Diệp Huyên mỉm cười sau đó hắn gọi Tiểu Linh Nhi ra ngoài, đưa quả cho Tiểu Linh Nhi, đôi mắt Tiểu Linh Nhi tức khắc sáng bừng lên.
Diệp Huyên cười nói: “Hai người các ngươi mỗi linh một nửa, có được không?”
Tiểu Linh Nhi nhìn thoáng qua phía chân trời: “Nàng ta sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt, sau đó nói: "Được!"
Nói xong cô bé tách linh quả làm hai rồi bay đến trước mặt đám khí trắng kia, đưa một nửa linh quả cho Thiện Linh: “Cho ngươi này!”
Thiện Linh.
Ở giữa sân, đám người Nguyên Nhất ai nấy đều dõi mắt nhìn theo Tiểu Linh Nhi.
Giờ phút này, trong lòng Nguyên Nhất hơi khiếp sợ. Ông không ngờ rằng bên cạnh Diệp Huyên này cũng có một vị Thiện Linh đi theo.
Phía chân trời, đám khí trắng kia bỗng tan đi sau đó một cô bé xuất hiện trước mặt mọi người. Cô nhóc này toàn thân tuyết trắng, bộ dáng như hồ ly, ba đuôi, đôi mắt cực kỳ to, rất có linh khí.
Thiện Linh này nhìn theo Tiểu Linh Nhi: “Ê tại sao ngươi lại đi theo loài người thế?”
Tiểu Linh Nhi cắn một miếng linh quả rồi cất lời: “Vấn đề này phải thu phí đấy”.
Nghe vậy Diệp Huyên ở dưới suýt chút nữa té xỉu.
Tiểu Linh Nhi này cái tốt thì không học, toàn học mấy thứ vớ vẩn.
Lúc này Thiện Linh kia đột nhiên bay đến trước mặt Tiểu Linh Nhi. Cô nhóc liếc mắt đánh giá Tiểu Linh Nhi sau đó nói: “Hay là ngươi đi với ta đi”.
Tiểu Linh Nhi bĩu môi: “Đi theo ngươi để hít khí trời qua ngày à?”
Thiện Linh kia hơi tức giận: “Ngươi đi theo loài người rất nguy hiểm đó”.
Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Con người anh trai rất tốt”.
Thiện Linh nhìn về phía Diệp Huyên bên dưới, Diệp Huyên vội vàng lộ ra nụ cười tươi rói.
Thiện Linh lắc đầu: “Loại người chẳng ai tốt đẹp gì đâu, sau này chắc chắn hắn sẽ cắn nuốt ngươi”.
Tiểu Linh Nhi nhìn Thiện Linh: “Ngươi có ăn quả này không? Nếu mà không thì ta ăn hết đấy, ngon quá đi”.
Thiện Linh vội vàng nói: "Có ăn!"
Nói xong, cô bé xòe tay ra.
Tiểu Linh Nhi bấm đốt một cái, nửa quả kia bay đến trước mặt Thiện Linh. Thiện Linh cắn một miếng sau đó tấm tắc nói: “Ngon thật nhỉ”.
Tiểu Linh Nhi hỏi: “Ngươi có muốn đi chơi với ta không?”
Thiện Linh nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: "Đi đâu chơi?"
Tiểu Linh Nhi đáp: “Trong tháp nhỏ, ta trồng nhiều linh quả trong tháp nhỏ lắm”.
Bên dưới, mặt Diệp Huyên đen như đít nồi.
Tiểu Linh Nhi này chắc chắn là muốn tìm người giúp đỡ.
Bây giờ Tiểu Linh Nhi không chỉ trồng linh quả còn phải luyện đan, cực kỳ bận rộn.
Thiện Linh do dự một chút rồi nói: “Đi theo loài người ư?”
Tiểu Linh Nhi đáp: “Ngươi đi theo ta, ta đi theo loài người, như vậy không phải là được rồi ư?”
Thiện Linh chớp mắt: “Thế không phải là đi theo loài người sao?”
Tiểu Linh Nhi thả tay ra: “Là ta đi theo loài người chứ đâu có phải ngươi đi theo loài người, khác nhau mà”.
Thiện Linh nghĩ ngợi một chút sau đó nhẹ giọng đáp: “Hình như không giống nhau thật nhỉ”.
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Vậy cứ quyết thế nhé”.
Nói xong cô bé lấy ra một que kẹo hồ lô đưa cho Thiện Linh: “Cho ngươi ăn này”.
Thiện Linh nhìn thoáng qua kẹo hồ lô: "Đây là món gì?"
Tiểu Linh Nhi nói: “Kẹo hồ lô, người bình thường ta không cho đâu”.
Thiện Linh do dự một chút sau đó nhận lấy kẹo hồ lô. Cô bé mút thử, hơi chua hơi ngọt, miễn cưỡng coi như tàm tạm. Vì thế cô bé lại mút thêm, hình như cũng không tệ…
Tiểu Linh Nhi bỗng nhiên tóm lấy Thiện Linh: “Đi thôi, chúng ta vào trong tháp chơi”.
Thiện Linh nói: “Ta còn chưa đồng ý với ngươi mà”.
Tiểu Linh Nhi nói: “Không sao, cứ đi vào chơi trước đã, đến lúc đó ngươi cứ từ từ cân nhắc”.
Cứ như vậy, Thiện Linh kia bị Tiểu Linh Nhi kéo vào trong tháp.
Giải quyết được rồi ư?
Phía dưới, mọi người đều ngây ra như phỗng.
Vốn dĩ còn chuẩn bị rầm rộ lắm, cứ như vậy là giải quyết xong à?
Nguyên Nhất nhìn sang Diệp Huyên, lúc này ông coi như hiểu tại sao Tiểu Đạo lại để cho Diệp Huyên đến đây.
Diệp Huyên cũng có chút dở khóc dở cười, hắn cũng không ngờ chuyện này lại giải quyết chóng vánh như vậy.
Có điều cũng may mắn nhờ có Tiểu Linh Nhi.
Hắn rõ ràng cảm nhận được Thiện Linh kia rất không thân thiện với loài người. Có điều Thiện Linh đó lại vô cùng yêu mến Tiểu Linh Nhi, không có một chút lòng phòng bị nào.
Lúc này, tầng chín bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Linh Nhi cũng học thói lừa gạt người ta giống như ngươi”.
Diệp Huyên: "...."
Lúc này, Nguyên Nhất chợt cất lời: “Cảm ơn tiểu hữu”.
Diệp Huyên thu hồi dòng suy nghĩ, nhìn về phía Nguyên Nhất, mỉm cười nói: “Ông xem, ta cũng đâu có bỏ công sức gì”.
Nguyên Nhất lắc đầu: “Công sức ngươi bỏ ra không hề nhỏ. Nếu như không có ngươi lên tiếng trợ giúp thì Tiểu Đạo cô nương sẽ không dễ dàng mở lời giúp đỡ như vậy”.
Nói xong, ông lấy ra một lệnh bài màu đen tuyền đưa cho Diệp Huyên: “Đây là Thái Nhất lệnh, bên trong có đại trận không gian. Ngày sau nếu tiểu hữu có điều gì cần giúp đỡ thì cứ sử dụng lệnh bài này là được”.
Diệp Huyên vừa muốn nói, Nguyên Nhất lại thêm vào: “Đừng từ chối, đây là tâm ý của ta”.
Diệp Huyên nghĩ ngợi sau đó cất lệnh bài đi: “Vậy đa tạ ông”.
Nguyên Nhất cười nói: “Đi, hiện tại chuyện đã giải quyết xong, Thái Nhất Tông ta chiêu đãi tiểu hữu một bữa thịnh soạn”.