Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3491-3500




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Thật ra, ngươi có thể sống sót đến hiện tại thật sự phải cảm tạ cô gái váy trắng đó. Nếu không phải nàng ta thì ta cũng muốn tính kế ngươi rồi, đương nhiên bây giờ ta cũng đang tính kế ngươi, chẳng qua chỉ là cách thức không giống mà thôi!”



Diệp Huyên cười khổ: “Tiểu Đạo cô nương lại rất thẳng thắn!”



Tiểu Đạo cười nhẹ: “Thiên hạ rộn ràng, đều chỉ vì lợi ích”.




Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.



Tiểu Đạo đứng dậy: “Các ngươi nên lên đường thôi”.



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Bút Thiên Đạo kia?”



Tiểu Đạo khẽ cười, nàng ta mở lòng bàn tay, bút Thiên Đạo xuất hiện trong tay nàng ta. Nhìn bút Thiên Đạo trong tay, ánh mắt Tiểu Đạo có chút phức tạp: “Thực ra, bút này thật sự không nên đưa cho ngươi!”




Sắc mặt Diệp Huyên u ám, cô gái này sẽ không nuốt lời chứ?



Như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, Tiểu Đạo khẽ cười: “Ngươi yên tâm, nếu đã nói cho ngươi thì ta sẽ không nuốt lời!”



Nói xong, nàng ta quan sát bút Thiên Đạo trong tay, sau đó đôi tay khẽ chạm bút Thiên Đạo, tiếp đó, nàng ta đưa cho Diệp Huyên: “Tạm thời ta đã phong ấn ý chí Thiên Đạo bên trong cây bút này, bây giờ nó hoàn toàn trống rỗng, ngươi có thể dùng được rồi”.



Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Như vậy là có thể rồi?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Có thể rồi!”



Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt, ngay sau đó bút Thiên Đạo kia lập tức run rẩy dữ dội, tiếp đó lập tức hóa thành luồng sáng đen đi vào giữa mi tâm Diệp Huyên.



Lúc này, âm thanh của Tiểu Đạo vang lên trong đầu hắn: “Nhớ lấy, bút Thiên Đạo này không phải thần vật bình thường, một khi sử dụng thì sẽ hủy thiên diệt địa, không đến mức bất đắc dĩ thì đừng sử dụng, nếu không, với thực lực hiện tại của ngươi, e rằng khó mà chống đỡ được sức lực của nó!”



Diệp Huyên mở mắt nhìn Tiểu Đạo: “Uy lực của nó mạnh thế nào?”



Tiểu Đạo lạnh giọng nói: “Sau này khi ngươi sử dụng thì sẽ biết thôi!”



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Hiểu rồi”.



Tiểu Đạo cười nói: “Đi đi!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó nhìn cô gái bên cạnh: “Cô nương xưng hô thế nào?”



Cô gái thấp giọng nói: “Thánh Liêm”.



Diệp Huyên gật đầu: “Thánh Liêm cô nương, chúng ta đi thôi!”



Thánh Liêm khẽ gật đầu: “Các hạ đi theo ta!”



Nói xong, nàng ta đưa Diệp Huyên quay người rời đi.



Mà khi đi đến cửa, Diệp Huyên đột nhiên quay người nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, lần này ta đi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, ta có thể mượn ngươi một ít trang bị bảo vệ không? Ta cam đoan sẽ trả lại!”



Tiểu Đạo lạnh giọng nói: “Ngươi chắc chắn sẽ trả lại?”



Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Sẽ trả!”



Tiểu Đạo vẻ mặt vô cảm: “Cút mau đi!”



Diệp Huyên đen mặt, cô gái nàyDiệp Huyên đen mặt, cô gái này

1643802164042.png


Trên đường, Diệp Huyên nhìn cô gái bên cạnh: “Thánh Liêm cô nương, ác ma kia rất nguy hiểm sao?”



Thánh Liêm gật đầu: “Rất nguy hiểm”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nguy hiểm cỡ nào?”




Thánh Liêm nhẹ giọng nói: “Nếu như xuất hiện… Ta không biết nên nói sao, dù sao thì vô cùng nguy hiểm”.



Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Tiểu Đạo cô nương để ngươi đi với ta, chắc chắn có thâm ý, ta tin nàng ấy, cũng tin ngươi. Lần này chúng ta nhất định có thể phong ấn được ác ma kia”.



Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức”.



Nếu đã nhận lợi ích từ Tiểu Đạo rồi đương nhiên phải cố hết sức!




Ngay sau đó, Thánh Liêm dẫn theo Diệp Huyên đến một căn phòng nhỏ, trong căn phòng nhỏ là một Truyền Tống Trận, nàng ta dẫn Diệp Huyên đi vào trong Truyền Tống Trận kia, sau đó, nàng ta và Diệp Huyên đã biến mất khỏi căn phòng.



Mà sau khi hai người biến mất không lâu, một người mặc áo bào đen lại xuất hiện ở trước phòng.



Người áo đen đang định đi vào thì lúc này, một âm thanh chợt vang lên từ sau lưng hắn ta: “Ngươi đi vào thử xem!”



Người áo đen quay người nhìn, sau lưng hắn ta không xa là một cô gái đang đứng.



Tiểu Đạo!



Tiểu Đạo nhìn người áo đen: “Cút!”



Người áo đen trầm giọng nói: “Chúng ta không hề nhằm vào các hạ!”



Tiểu Đạo cười nói: “Ta biết, thế nhưng ngươi vẫn phải cút đi!”



Người áo đen nói: “Chẳng phải các hạ nói sẽ không quan tâm chuyện thế tục này sao?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Ta đã từng nói như vậy, nhưng lúc này các ngươi không thể động vào hắn, vì bây giờ hắn đang làm việc cho ta”.



Người áo đen trầm mặc.



Lúc này, toàn thân người áo đen bỗng nhiên bốc cháy.



Người áo đen hoảng hốt trong lòng, hắn ta vội vàng kính cẩn hành lễ: “Các hạ, ta rút lui!”



Nói xong, hắn ta quay người biến mất nơi xa.



Tiểu Đạo ở chỗ cũ trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Đúng là cái tên phiền phức, cô gái váy trắng kia không thấy phiền sao?”



Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã rơi xuống, hắn mở mắt ra, lúc này hắn đã ở trên một vùng thảo nguyên, bầu trời u ám, tạo cảm giác áp lực, xung quanh là đồng cỏ vô tận,



Bên cạnh hắn là Thánh Liêm!



Thánh Liêm nói: “Diệp công tử, đi theo ta!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn đi theo Thánh Liêm đi về phía xa.



Trên đường, Diệp Huyên hỏi: “Thánh Liêm cô nương, Thánh gia ngươi là người vẫn luôn chịu trách nhiệm phong ấn ác ma gì kia sao?”



Thánh Liêm gật đầu: “Đúng vậy”.



Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó, lúc này đột nhiên Thánh Liêm lại nói: “Chúng ta đến rồi”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn sang, các đó không xa có một pháo đài cao, trên pháo đài cao đó có một đại trận phù văn to lớn, đại trận phù văn này giống như một vòng tròn lơ lửng bên trên pháo đài cao.



Nhìn thấy đại trận phù văn này, Diệp Huyên khẽ nhíu mày.



Phù văn này vô cùng huyền ảo, rất khác với Phù Văn Đại Đạo mà hiện tại hắn đang tiếp xúc.




Phù văn thời kỳ Cổ đại đã phát triển như thế nào rồi sao?



Lúc này, một thanh niên chợt xuất hiện trước mặt Thánh Liêm và Diệp Huyên, người thanh niên liếc nhìn Diệp Huyên khẽ nhíu mày, sau đó hắn ta nhìn Thánh Liêm: “Thánh Liêm điện hạ, hắn là?”



Thánh Liêm nói: “Đến giúp đỡ!”



Giúp đỡ!



Thanh niên chợt sững người, sau đó nhìn Diệp Huyên, hắn ta quan sát Diệp Huyên rồi nói: “Thánh Liêm điện hạ, người đang đùa sao?”




Thánh Liêm chợt nói: “Tránh ra!”



Thanh niên trầm giọng nói: “Người biết là người ngoài không thể đi vào Thánh Bảo!”



Đột nhiên Diệp Huyên bật cười.



Thanh niên chợt nhìn sang Diệp Huyên, lạnh giọng nói: “Rất buồn cười?”



Diệp Huyên bước ra nâng tay đánh ra một bạt tai, thanh niên kia chưa kịp phản ứng cả người đã lập tức bay ra ngoài.



Diệp Huyên nhìn Thánh Liêm, đang định nói thì Thánh Liêm bỗng cất lời: “Đánh hay!”



Diệp Huyên cười nói: “Ngươi không tức giận?”



Thánh Liêm lắc đầu: “Đáng đánh!”



Ngay lúc đó, thanh niên kia ở phía xa bỗng nhiên đứng dậy từ mặt đất, hắn ta ngây người một lúc. Vẻ mặt hiện tại đã trở nên hung hăng, hắn ta nhìn Diệp Huyên ở phía xa, sát ý trong mắt như hóa thành bản chất, hắn ta đang định ra tay thì lúc đó, một ông lão chợt xuất hiện trước mặt hắn ta.



Thanh niên vội nói: “Đại trưởng lão…”



Ông lão liếc nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Đưa xuống, giam ba tháng!”



Ông ta vừa dứt lời, hai cao thủ mặc áo bào gấm đã xuất hiện phía sau thanh niên, thanh niên kia sững người, sau đó vẻ mặt không hiểu: “Đại trưởng lão, tại sao?”



Ông lão nhìn thanh niên kia: “Người ta đã hạ thủ lưu tình rồi”.



Thanh niên rống giận: “Ta không phục! Đại trưởng lão tại sao lại vì một người ngoài mà nhốt ta!”



Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Giam nửa năm!”



Thanh niên nhìn đại trưởng lão chằm chằm, rống giận: “Ta không phục!”



Đại trưởng lão cau mày, lúc này bên cạnh lại vang lên âm thanh: “Nếu là ta, ta cũng không phục!”



Diệp Huyên nghe thấy tiếng nhìn sang, cách đó không xa, một ông lão áo đen chậm rãi đi đến.



Thanh niên nhìn ông lão áo đen, trầm giọng nói: “Xin Nhị trưởng lão làm chủ cho ta!”



Nhị trưởng lão cười nói: “Ngươi yên tâm, mặc dù Thánh chủ còn đang bế quan, nhưng Thánh gia ta không phải ai cũng có thể một tay che trời!”



Nói xong, ông ta nhìn Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, tại sao ông lại vì một người ngoài mà chèn ép đệ tử nhà mình?”



Đại trưởng lão vẻ mặt vô cảm: “Lão nhị, hôm nay ở trước mặt người ngoài, ngươi muốn tranh cãi với ta?”



Nhị trưởng lão cười lạnh: “Tranh cãi? Đại trưởng lão, ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi lại vì một người ngoài không liên quan mà trách phạt đệ tử nhà mình như vậy?”



Lúc này, đột nhiên Thánh Liêm nói: “Hắn không

1643802194639.png


“Vô cớ gây rối?”



Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn giúp người ngoai?”



Thánh Liêm đang định nói, thì Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Xem ra, Thánh gia này không hoan nghênh ta rồi, nếu đã không hoan nghênh ta vậy thì ta đi vậy! Tạm biệt!”




Nói xong, hắn quay người chạy đi!



Lúc này, trong lòng hắn đã cười như hoa rồi.



Hắn đến đây giúp đỡ, thật ra trong lòng rất lo lắng, vì Tiểu Đạo đưa cho hắn lợi ích lớn như vậy để đến đây, chắc chắn chuyện không hề đơn giản. Nhưng hắn làm người chính là như vậy, chuyện đã đồng ý với người khác thì chắc chắn phải làm được.



Chỉ là khiến hắn không ngờ được, là người ở đây lại không hoan nghênh hắn. Giờ hắn rời đi, vậy thì không liên quan gì đến hắn rồi.




Tiểu Đạo chắc chắn cũng sẽ không vì vậy mà trách hắn.



Mau trốn thôi!



Mà lúc này, Thánh Liêm đột nhiên giữ Diệp Huyên lại: “Ngươi, ngươi đừng đi!”



Diệp Huyên cười khổ nói: “Thánh Liêm cô nương, ngươi mau buông tay đi, ngươi xem, người của tộc ngươi không hoan nghênh ta, nếu bọn họ đã không hoan nghênh ta thì chắc chắn ta không thể ở lại nơi này được, ngươi mau buông tay, ta muốn đi!”



Nói xong, hắn dùng sức muốn vùng thoát khỏi tay của Thánh Liêm, thế nhưng, Thánh Liêm lại giữ chặt cánh tay hắn: “Không, ngươi không thể đi”.



“Muốn đi?”



Lúc này, Nhị trưởng lão kia chợt cười lạnh nói: “Nơi này là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Người đâu!”



Ông ta vừa nói xong, xung quanh bỗng xuất hiện một nhóm cao thủ thần bí.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên khẽ chớp mắt, ngay sau đó, hắn mạnh mẽ vùng thoát khỏi tay Thánh Liêm, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất nơi chân trời.



Bên dưới, Nhị trưởng lão kia khẽ nhíu mày, ông ta vung tay phải, một luồng sáng trắng bay về phía chân trời. Ở phía chân trời Diệp Huyên đang định sử dụng giáp Chúc Long, nhưng như nghĩ gì đó, hắn lại không dùng giáp Chúc Long, để mặc cho luồng sáng trắng kia đánh vào đầu hắn.



Ầm!



Diệp Huyên bị luồng sáng trắng đánh trúng, nhưng lại không hề rơi xuống, mà trong chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.



Thấy vậy, Nhị trưởng lão kia bên dưới ánh mắt chợt nghi hoặc, ông ta đang định ra tay thì lúc đó, Thánh Liêm bên cạnh đột nhiên nói: “Hắn là người của Tiểu Đạo cô nương!”



Nghe thấy thế, Nhị trưởng lão chợt ngây người.



Mà Đại trưởng lão bỗng quay đầu nhìn Thánh Liêm, ông ta run giọng nói: “Người của Tiểu Đạo cô nương?”



Thánh Liêm gật đầu.



Thấy vậy, sắc mặt Nhị trưởng lão lập tức trở nên trắng bệch: “Chết rồi!”



Trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo, Tiểu Đạo đang cầm một quyển sách cổ thích thú xem, thì lúc đó, một người đàn ông chợt xông vào.



Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, Tiểu Đạo cũng ngây người.



Bấy giờ, cả người Diệp Huyên đều là máu, thoạt nhìn rất kinh khủng!



Diệp Huyên vội chạy đến trước mắt Tiểu Đạo, rên rỉ: “Tiểu Đạo cô nương, bọn họ muốn giết ta kìa”.


Tiểu Đạo: “…”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Chuyện gì?”



Diệp Huyên chùi vết máu trên mặt, vừa lau máu lại càng chảy ra nhiều hơn.



Diệp Huyên tức giận nói: “Người của Thánh gia kia căn bản không hoan nghênh ta, bọn họ muốn giết ta!”




Nghe vậy, Tiểu Đạo nhíu mày: “Giết ngươi? Ngươi chắc chứ?”



Diệp Huyên chỉ vào cơ thể của mình: “Tiểu Đạo cô nương, chẳng lẽ chuyện này còn có thể giả được sao?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, không nói gì.



Diệp Huyên mặt không đổi: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao? Nếu ngươi không tin thì ngươi đi hỏi bọn họ đi!”




Tiểu Đạo hỏi: “Ngươi có nói là ta bảo ngươi đi không?”



Diệp Huyên căm phẫn nói: “Ta còn chưa kịp nói thì bọn họ đã ra tay rồi. Nói cái gì mà Thánh gia không hoan nghênh người ngoài, cũng may ta chạy nhanh, nếu không có khi ta không còn gặp được ngươi nữa rồi!”



Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyên, lạnh giọng nói: “Ta không quá tin vào lời của ngươi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, trong lòng ngươi ta là kẻ khó tin tưởng đến vậy sao?”



Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Đi, ta đi với ngươi đến Thánh gia một chuyến”.



Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không, ta không đi, bọn họ muốn đánh ta!”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Nếu bọn họ thật sự như vậy thì ta xả giận thay ngươi”.



Diệp Huyên bĩu môi: “Ngươi lại không giúp người đánh nhau thì xả giận cái gì?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Chuyện ác ma kia, không phải là chuyện đùa”.



Nói xong, nàng ta đứng dậy, ngay sau đó nàng ta và Diệp Huyên lập tức biến mất.



Xuất hiện lần nữa, Diệp Huyên và Tiểu Đạo đã xuất hiện ở trước pháo đài kia của Thánh gia. Lúc này, Đại trưởng lão và cả Nhị trưởng lão kia cùng với Thánh Liêm đã xuất hiện trước mặt hai người Diệp Huyên.



Nhìn thấy Tiểu Đạo, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều biến sắc, hai người vội vàng kính cẩn thi lễ: “Bái kiến Tiểu Đạo cô nương!”



Tiểu Đạo nhìn hai người, vẻ mặt vô cảm: “Ai ra tay với ngươi!”



Nghe vậy, sắc mặt Nhị trưởng lão trở nên có chút khó coi, ông ta run giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, đây chỉ là hiểu lầm! một hiểu lầm tai hại, lão phu không hề biết hắn là người của cô nương, nếu biết hắn là người của cô nương…”



Tiểu Đạo bỗng vung tay: “Dừng dừng, ta không hứng thú nói với ngươi mấy chuyện này”.



Nói rồi, nàng ta nhìn Thánh Bảo kia, cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta đi!”



Diệp Huyên sững người, cứ vậy đi rồi?



Diệp Huyên còn muốn nói gì đó, cơ thể Tiểu Đạo và hắn lập tức trở nên hư ảo.



Lúc đó, trong Thánh Bảo kia chợt vang lên âm thanh: “Tiểu Đạo tiền bối, dừng bước!”



Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trong sân.



Người này chính là Thánh chủ hiện tại của Thánh gia - Thánh Thiên!


Thế nhưng, Tiểu Đạo căn bản không hề dừng lại, nàng ta và Diệp Huyên lập tức biến mất tại chỗ.
Thấy vậy, Thánh Thiên kia cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.



Một lúc sau, Thánh Thiên quay người nhìn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão: “Ngu xuẩn!”



Hai người khẽ cúi thấp đầu, không dám nói gì.




Thánh Thiên khẽ nheo mắt: “Hai người các ngươi bình thường tranh đấu cũng thôi đi! Lại dám tranh đấu khi ở bên ngoài, các người thật ngu xuẩn!”



Nhị trưởng lão do dự chốc lát, sau đó nói: “Thánh chủ, Tiểu Đạo cô nương kia rốt cuộc là người thế nào?”



Thánh Thiên lạnh lùng liếc nhìn Nhị trưởng lão: “Là người mà Thánh gia ta không thể đắc tội, các người có biết năm đó, vì muốn xin nàng ta giúp đỡ, tiên tổ đã quỳ ở ngoài tiệm cầm đồ kia của nàng ta cả một tháng trời không!”



Quỳ một tháng trời!




Nghe vậy, hai người Nhị trưởng lão lập tức sững người.



Quỳ cả một tháng!



Năm đó tiên tổ Thánh gia chính là cao thủ hàng đầu trong đất trời này đấy!



Ông ta lại quỳ dưới chân người khác?



Thánh Thiên chậm rãi nhắm mắt lại: “Lần này để Liêm Nhi đến tiệm cầm đồ nàng ta cầm cố cánh ác ma kia, chính là muốn mời nàng ta ra tay lần nữa. Nếu nàng ta đã cử người đến cùng Liêm Nhi, hiển nhiên là đã đồng ý giúp đỡ chúng ta một lần nữa, nhưng ta không ngờ rằng, hai tên ngu xuẩn các ngươi lại khiến thiếu niên kia tức giận rời đi. Thật ngu ngốc!”



Nói rồi, gã ta hít sâu một hơn, sau đó nói: “Cũng do ta, cuối cùng nàng ta tức giận hẳn là do ta không xuất hiện”.



Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cúi đầu, không dám nói gì.



Lúc này, Thánh Thiên đột nhiên nói: “Đao Bỉ Ngạn kia đã đến tay chưa?”



Thánh Liêm gật đầu, sau đó nàng mở lòng bàn tay, đao Bỉ Ngạn đã rơi xuống trước mặt Thánh Thiên, Thánh Thiên nhẹ giọng nói: “Cũng may đã đến tay rồi, nếu không e rằng phải đi cầu xin nàng ta… Trước tiên không quan tâm đến nàng ta nữa, chúng ta đi phong ấn ác ma kia!”



Nói xong, hắn ta quay người rời đi.



Tiểu Đạo dẫn theo Diệp Huyên trực tiếp quay về tiệm cầm đồ Thiên Đạo.



Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo ngồi trước bàn, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Chẳng phải ngươi biết làm đồ ăn sao? Làm một ít thử xem!”



Diệp Huyên do dự sau đó cũng gật đầu.



Bây giờ cô gái này có chút tức giận, không nên chọc nàng ta là tốt nhất!



Không lâu sau, Diệp Huyên đã làm một bàn đồ ăn.



Tiểu Đạo gắp một miếng thịt nạc nếm thử, sau đó cười nói: “Quả là không tệ”.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Tức giận sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải giận ngươi, chỉ là có hơi xúc động!”



Diệp Huyên hỏi: “Xúc động gì?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có biết ác ma là gì không?”



Diệp Huyên lắc đầu.



Tiểu Đạo cười nói: “Ác ma này, thật ra có phần tương tự với kiếm tu các ngươi, đều là người chủ nghĩa duy tâm. Bọn họ trước giờ đều không che giấu tà ác trong lòng, bọn họ nghĩ thế nào thì sẽ như vậy. Đương nhiên, kiếm tu và ác ma vẫn có sự khác biệt về bản chất, phần lớn kiếm tu đều sẽ có giới hạn của bản thân, nhưng ác ma thì không có, bọn họ càng buông thả dục vọng của bản thân thì thực lực càng lớn mạnh, bọn họ không có nhân tính, không có đạo đức, không có lễ nghĩa liêm sỉ, vô cùng tà ác”.
Nói rồi, nàng ta khẽ lắc đầu: “Năm đó, lúc Thánh chủ đời thứ nhất của Thánh tộc tìm ta, vốn ta đã từ chối, bởi vì ta không muốn quan tâm chuyện thế gian này, nhưng hắn đả động được ta!”



Diệp Huyên hỏi: “Đả động thế nào?”




Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Mới đầu, ta cho rằng thế gian này không hề có người tốt đơn thuần, nhưng ta đã sai rồi! Thế gian này, có người đơn thuần xấu xa, cũng có người đơn thuần tốt bụng. Hắn đến cầu xin ta giúp đỡ, không phải vì bản thân, cũng không phải vì Thánh gia, mà là vì vô số chúng sinh năm đó. Ngươi không thể tưởng tượng được, hắn là một người mạnh thế nào nhưng lại quỳ trước của chỗ ta cả một tháng trời”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hắn thật sự không phải vì bản thân hay vì gia tộc mình sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Ngươi cho rằng có người có thể lừa được ta sao?”



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Hẳn là không có!”




Lừa cô gái này?



Hẳn là không ai có thể lừa được cô gái này!



Hắn không biết thực lực cô gái này thế nào, dù sao, chắc chắn hắn đánh không lại. Còn về trí thông minh của cô gái này, trước mắt thấy thì trí thông minh của cô gái này không hề thấp chút nào!



Tiểu Đạo lại nói: “Lần này, người đời sau của hắn tìm đến ta, vốn ta còn muốn giúp đỡ một phen, nhưng bây giờ xem ra, ác ma này nên xuất thế rồi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ngươi cũng không phải người nhỏ nhen, người lựa chọn không giúp, là vì nguyên do khác, có đúng khác?”



Tiểu Đạo nói: “Sao ngươi biết ta không phải người nhỏ nhen?”



Diệp Huyên nói: “Trực giác!”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Thật ra, người sống mà, vui vẻ là quan trọng nhất, ta cũng làm như vậy, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất, đương nhiên, sở dĩ chọn không giúp còn vì một nguyên do nữa, chính là Thánh chủ hiện tại đã không phải vị Thánh chủ năm đó nữa rồi, Thánh chủ năm đó nhân nghĩa vô song, mà Thánh chủ hiện tại…”



Nói rồi, nàng ta lại lắc đầu: “Thôi vậy! Chuyện này không liên quan đến chúng ta, để tùy bọn họ đi thôi!”



Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó nói: “Nếu ác ma xuất thế thì sẽ ra sao?”



Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sợ cái gì? Dù sao, ác ma kia chắc chắn sẽ không đến tìm người đầu tiên”.



Mí mắt Diệp Huyên khẽ giật: “Bọn họ đến tìm ta làm gì, ta lại không chọc gì họ!”



Tiểu Đạo cười nói: “Thư phòng!”



Sắc mặt Diệp Huyên u ám: “Không đến nỗi chứ!”



Tiểu Đạo cười ha ha: “Diệp Huyên à Diệp Huyên, ngươi có biết, nếu không phải vì một vài nguyên do thì ta cũng muốn thư phòng kia của ngươi rồi không, thư phòng kia của ngươi không hề đơn giản, có lợi rất lớn cho ta”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, sau này nếu ta khai quan thư phòng, trong đó có vật có lợi cho ngươi thì ta có thể đưa cho ngươi!”



1643802220243.png


Vẻ mặt Diệp Huyên tối sầm: “Tiền bối, trong lòng người ta là người như vậy sao?”



Tầng chín nói: “Không, ngươi so với ta nghĩ còn vô sỉ hơn gấp trăm lần! Ngươi là người vô sỉ nhất ta từng thấy, vì vậy, bọn họ đều cho rằng ngươi là Tiên Tri chuyển thế, nhưng ta lại không nghĩ vậy, có một trăm Tiên Tri cộng lại cũng không mặt dày được như ngươi!”



Diệp Huyên: “…”




Lúc này, đột nhiên Tiểu Đạo lại nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ngươi giúp ta trông tiệm một lát”.



Diệp Huyên vội nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn đi đâu?”



Tiểu Đạo nhún vai: “Làm chút chuyện vặt, đợi sau khi ta quay lại sẽ đưa ngươi đến Tinh Hà Giới đi dạo, đưa ngươi đi mở mang tầm mắt, nếu không thì ngươi sẽ quê lắm”.



Diệp Huyên: “…”




Tiểu Đạo muốn rời đi, lúc này Diệp Huyên vội nói: “Nếu có người đến cầm đồ thì làm thế nào?”



Tiểu Đạo khoát tay: “Tự ngươi xem rồi làm!”



Nói xong, nàng ta không buồn quay đầu đã biến mất nơi xa, nhưng rất nhanh sau đó, từ phía xa đã vang lên âm thanh: “Đồ ăn không tệ!”



Đồ ăn không tệ!



Diệp Huyên lắc đầu, hắn nhìn trên bàn, lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào Tiểu Đạo đã ăn sạch đồ ăn rồi.



Diệp Huyên thu dọn chén đũa, hắn nhìn xung quanh sau đó đi đến phía sau quầy: “Tiền bối, người nói xem rốt cuộc Tiểu Đạo này là ai vậy? Từ thời cổ đến hiện tại, dường như không có chuyện gì mà nàng ta không biết cả!”



Tầng chín nói: “Không biết, nhưng có một điểm có thể khẳng định, chính là nàng ta chắc chắn không phải người tầm thường!”



Diệp Huyên nói: “Nàng ta là loài người sao?”



Tầng chín nói: “Không chắc!”



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ngươi không chắc chắn?”



Tầng chín nói: “Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần tạm thời nàng ta không có ác ý với ngươi là được rồi”.



Diệp Huyên gật đầu: “Cũng đúng!”



Ngay lúc này, một ông lão đi vào, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Tiểu Đạo cô nương đâu?”



Diệp Huyên nói: “Nàng ta đi làm chút chuyện rồi, bảo ta trông tiệm”.



Ông lão ngơ ngác, sau đó nói: “Cậu là?”



Diệp Huyên chớp mắt, sau đó nói: “Ta là ca ca của Tiểu Đạo, nàng ấy vừa nhận ta là ca ca!”



Ông lão: “…”



Tầng chín chợt nói: “Ngươi không sợ bị đánh chết sao?”



Trong tiệm cầm đồ, ông lão nhìn Diệp Huyên: “Ca ca?”



Trong mắt ông ấy có một tia nghi hoặc, hiển nhiên, là không tin tưởng cho lắm.



Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Phải!”



Ông lão lắc đầu: “Tiểu hữu, nếu như Tiểu Đạo cô nương đã kêu ngươi ở lại chỗ này, thiết nghĩ có quan hệ với ngươi nhất định không bình thường, có điều, theo như ta biết, nàng ấy từ trước đến giờ làm gì có ca ca, hơn nữa, thân phận của nàng ấy đặc biệt, còn ngươi, thì lại trẻ như vậy, cũng không phải là người từng trải, vậy nên, chắc ngươi chỉ là bằng hữu của nàng ấy thôi, đúng chứ?”
Mặt Diệp Huyên đen lại, người này không dễ lừa mà.



Lúc này, ông lão cười nói: “Tiểu hữu, Tiểu Đạo cô nương có nói lúc nào sẽ quay lại không?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Không, nàng ấy bảo ta trông tiệm, nếu như tiền bối có món gì muốn cầm cố, cũng có thể tìm ta”.




Ông lão nhìn Diệp Huyên một cái, do dự một chút rồi hỏi: “Ngươi?”



Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Tiền bối không tin ta?”



Ông lão gật đầu.



Diệp Huyên: “…”




“Ha ha!”



Lúc này, tầng chín đột nhiên cười nói: “Tiểu tử, ngươi đừng lừa người ta nữa! Thực lực của ông lão này, e là còn cao hơn cả gã đàn ông áo trắng kia, chút trò mèo này của ngươi mà cũng muốn lừa người ta, ngươi thực sự tưởng rằng người ta dễ xơi sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thực là không dễ lừa!”



Ông lão đột nhiên nói: “Tiểu hữu, có ngại nếu ta ở đây đợi Tiểu Đạo cô nương không?”



Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là không rồi, mời tiền bối ngồi!”



Ông lão cung tay làm lễ: “Đa tạ!”



Nói xong, ông ấy bước đến một bên ngồi xuống.



Diệp Huyên liền nhanh chóng pha cho ông lão một ấm trà, ông lão cũng không dám từ chối, liền nói cảm ơn.



Ông lão khẽ nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu trẻ như vậy đã đạt đến Phàm Kiếm, quả nhiên là kì tài ngút trời mà!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Chẳng qua chỉ vừa mới nhập phàm, không đáng nhắc đến!”



Ông lão cười nói: “Đã là rất không tầm thường rồi!”



Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Tiền bối, mạo muội hỏi một chút, người là đến để cầm đồ, hay là đến để tìm Tiểu Đạo cô nương nhờ giúp đỡ?”



Ông lão trầm giọng nói: “Cả hai!”



Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương không dễ dàng đồng ý giúp người khác đâu!”



Ông lão thấp giọng thở dài: “Bất kể thế nào, cũng muốn thử một chút!”



Diệp Huyên gật đầu: “Chúc tiền bối may mắn!”



Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu hữu với Tiểu Đạo cô nương là?”



Diệp Huyên cười đáp: “Có thể coi là bằng hữu! Nàng ấy đã giúp đỡ ta không ít!”



Ông lão do dự một chút rồi nói: “Đã giúp đỡ ngươi không ít?”



Diệp Huyên gật đầu: “Chuyện này thì không có lừa tiền bối, nàng ấy quả thực đã giúp đỡ ta không ít.”



Ông lão khẽ nói: “Xem ra mối quan hệ giữa tiểu hữu với Tiểu Đạo cô nương không bình thường!”



Diệp Huyên mỉm cười một cái, không nói gì.


Sau đó, Diệp Huyên bắt đầu tán gẫu với ông lão, mục đích của hắn vẫn là muốn nghe ngóng chuyện này chuyện kia, mà ông lão hiển nhiên cũng biết ý đồ của hắn, vẫn trả lời bình thường, hiển nhiên là ông ấy cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với Diệp Huyên.
Thánh bảo.



Sau khi Diệp Huyên và Tiểu Đạo rời đi, Thánh chủ Thánh Thiên của Thánh gia dẫn một đám cường giả của Thánh gia đến phía trước một vực sâu, đứng bên cạnh vực sâu nhìn xuống, là một màu đen kịt, tựa như một hố đen khổng lồ.




Mà ở dưới đáy vực sâu này, lại nghe rõ tiếng thở phì phò nặng nề.



Ác ma!



Dưới đáy vực sâu này, đang phong ấn một ác ma tới từ thời đại cổ xưa.



Đương nhiên, hiện giờ đã có rất ít người biết được sự đáng sợ của loại ác ma này, nhưng, thân làm Thánh tộc phong ấn ác ma, bọn họ là những người vô cùng rõ sự đáng sợ của ác ma!




Thánh Thiên đang nhìn xuống phía dưới, đứng bên cạnh hắn ta là hai mươi ông lão mặc trường bào màu vàng kim, trong tay những người đó đang cầm một quyển sách cổ màu vàng kim.



Thánh Thiên xòe lòng bàn tay ra, trong tay hắn ta xuất hiện thanh đao Bỉ Ngạn, hắn ta nhìn xuống phía dưới, mặt không cảm xúc: “Phong!”



Lời vừa thốt ra, hai mươi ông lão phía sau hắn ta đột nhiên mở quyển sách cổ màu vàng kim ra, rồi bắt đầu đọc lên. Chẳng mấy chốc, từ trong những quyển sách cổ đó bay ra từng đường sáng màu vàng kim, mà thanh đao Bỉ Ngạn trong tay Thánh Thiên đột nhiên bay ra, những đường sáng màu vàng kim kia bắt đầu hội tụ lại trên thanh đao Bỉ Ngạn kia, đao Bỉ Ngạn rung lên kịch liệt, ngay sau đó, từng đường sức mạnh thần bí lao xuống phía dưới vực sâu kia.



Bỉ Ngạn!



Đặc điểm lớn nhất của thanh đao Bỉ Ngạn này chính là có thể làm suy yếu sức mạnh của ác ma!



Tiên tổ của Thánh gia năm đó đi tìm Tiểu Đạo chính là vì để mượn thanh đao này, mới khống chế và thu phục được con ác ma này!



Phía trên vực sâu, hai mươi ông lão nhanh chóng niệm kinh văn trong sách cổ, phía trên vực sâu bị một mảng ánh sáng màu vàng kim bao trùm, mà sức mạnh thần bí trong thanh đao Bỉ Ngạn kia vẫn không ngừng lao về phía dưới vực, dần dần, tiếng thở phì phò dưới đáy vực kia đã càng lúc càng nhỏ.



Nhìn thấy cảnh này, nét mặt của Thánh Thiên lập tức thả lỏng.



Tiên tổ của Thánh gia đã từng vì thiên hạ mà phong ấn con ác ma này, nhưng, tiên tổ của Thánh gia lại chưa từng nghĩ đến đời sau phải làm sao?



Hiện giờ Thánh Thiên không có nghĩ đến thiên hạ gì đó, mà hắn ta chỉ nghĩ đến Thánh gia của hiện tại, bởi vì nếu như ác ma này xuất thế, Thánh gia nhất định sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!



Xét cho cùng, Thánh gia hiện giờ, không có thực lực lớn mạnh như tiên tổ đã từng!



Khoảng chừng một canh giờ sau, dưới đáy vực, tiếng thở phì phò của con ác ma kia đã biến mất, mà toàn bộ miệng vực đã bị một mảng ánh sáng màu vàng kim bao trùm.



Thánh Thiên bấm đốt ngón tay, đao Bỉ Ngạn đang lơ lửng trên mảng ánh sáng màu vàng kim kia, rung lên dữ dội, một luồng sức mạnh to lớn dâng lên về phía vực sâu tựa như thủy triều.



Qua thêm một canh giờ nữa, hai mươi ông lão kia mới cất sách cổ đi.



Từ miệng vực, Thánh Thiên nhìn xuống phía dưới, khẽ mỉm cười: “Dễ hơn ta tưởng!”



“Vậy sao?”



Chính vào lúc này, dưới đáy vực kia đột nhiên vang lên một giọng nói.


Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạc!