Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3472-3480




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con rối gỗ này có bộ dạng y hệt nàng ta.



Đây là Diệp Huyên khắc cho nàng ta.



Một lát sau, giống như nghĩ đến cái gì, Tiểu Phạn nở nụ cười.




Xa xa, người phụ nữ áo bào vàng dẫn theo Diệp Huyên chậm rãi đi về phía xa.



Trên đường, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Xưng hô với cô nương thế nào?”



Người phụ nữ áo bào vàng nhìn qua Diệp Huyên: “Bọn họ đều gọi ta là bệ hạ, nhưng ngươi là bằng hữu của A La, thì cũng giống như nàng ta, cứ gọi ta là Hoang Tĩnh đi”.



Hoang Tĩnh!



Diệp Huyên gật đầu, sau đó nói: “Hoang Tĩnh cô nương, Tiểu Phạn rất được hoan nghênh ở nơi này sao?”




Hoang Tĩnh khẽ nói: “Nàng ta là thắng lợi của Đại Hoang Quốc ta, là vinh dự của Đại Hoang Quốc, cũng là niềm kiêu ngạo của Đại Hoang Quốc”.



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Các ngươi vừa mới vượt qua Ngũ Duy Kiếp sao?”



Hoang Tĩnh gật đầu: “Trận chiến ấy…”



Nói xong, nàng ta lắc đầu: “Đã qua rồi, không nghĩ cũng được”.



Diệp Huyên gật đầu, cũng không hỏi nữa. Vì có thể nhìn thấy từ tòa thành này, Đại Hoang Quốc nhất định thiệt hại nặng nề sau trận chiến đó”.



Lúc này, Hoang Tĩnh đột nhiên nói: “Ngươi quen A La thế nào?”



Diệp Huyên cười nói: “Trong một hoàn cảnh bí mật”.



Hoang Tĩnh lại nói: “Vậy ngươi đến đây kiểu gì?”



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Là một cô nương tên Tiểu Đạo đã dẫn chúng ta tới đây”.



Hoang Tĩnh đột nhiên dừng bước: “Tiểu Đạo? Chính là cô gái đã mở tiệm cầm đồ Thiên Đạo sao?”



Trong mắt Diệp Huyên hiện lên một tia kinh ngạc: “Hoang Tĩnh cô nương cũng quen nàng ta sao?”



Hoang Tĩnh im lặng.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sao thế?”



Hoang Tĩnh nhẹ giọng nói: “Cô gái đó không hề đơn giản”.



Diệp Huyên nói: “Hoang Tĩnh cô nương biết lai lịch của nàng ta sao?”



Hoang Tĩnh lắc đầu: “Không biết”.



Diệp Huyên nhíu mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên Hoang Tĩnh nói: “Ta chỉ biết là cô gái này cực kỳ thần bí, không ai biết lai lịch của nàng ta, cũng không ai biết thực lực của nàng ta thế nào. Cũng không có ai dám trêu chọc nàng ta. Lần này nàng ta để ngươi dẫn A La tới đây hẳn là nàng ta đã biết thân phận của A La”.



Diệp Huyên gật đầu.



Hiện tại xem ra hẳn là không phải đối phương cố ý dẫn Diệp Huyên tới đây, mà là cố ý dẫn Tiểu Phạn tới.



Hoang Tĩnh đột nhiên nói: “Các hạ có tính toán gì cho sau này không?”



Diệp Huyên nhìn qua Hoang Tĩnh, cười nói: “Cô đang sợ ta ở lại đây sao?”



Hoang Tĩnh gật đầu: “Đúng vậy!”


Diệp Huyên cười nói: “Các hạ yên tâm, ta không ở lại đây đâu, ta còn có nhiều việc cần hoàn thành”.
Hoang Tĩnh khẽ gật đầu: “Ta không có ác ý gì, A La trở về, mà Ngũ Duy Kiếp mới qua, hơn nữa hiện giờ thế giới bên ngoài hỗn loạn, vì thế Đại Hoang Quốc chúng ta lựa chọn tạm thời ở ẩn”.



Diệp Huyên gật đầu: “Lựa chọn thế này cũng được”.



Quả thật hiện tại bên ngoài rất loạn, thời đại Bạch Á, thời đại Hàn Võ Kỷ, còn có người đàn ông áo trắng nữa. Tóm lại các thế lực lộn xộn đều xuất hiện.




Hoang Tĩnh đột nhiên lại nói: “A La kêu ta tặng cho ngươi một trận tạo hóa, ngươi có biết tạo hóa gì không?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết. Có điều, con người ta không tham lam, các hạ tùy tiện cho ta chút gì đó là được”.



Hoang Tĩnh liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ thích nó”.



Diệp Huyên cười nói: “Ta rất mong chờ”.




Chỉ chốc lát, Hoang Tĩnh đã dẫn Diệp Huyên một cái hồ đằng sau hoàng cung. Hoang Tĩnh chỉ vào một cái đình nghỉ chân nhỏ phía xa xa trên mặt hồ và nhẹ giọng nói: “Đó là đình Minh Kiếm, là nơi A La từng ngộ đạo. Đi thôi”.



Diệp Huyên ngẩn người, sau đó nói: “Nơi ngộ đạo! Phàm Kiếm!”



Hoang Tĩnh gật đầu: “Có thể ngộ hay không phải xem cơ duyên của ngươi. Đi thôi”.



Diệp Huyên trầm mặc một lát, gật đầu, sau đó hắn nhẹ nhàng nhún chân, thả người bay về phía cái đình nhỏ kia.



Sau khi Diệp Huyên rời đi, Tiểu Phạn xuất hiện bên cạnh Hoang Tĩnh.



Hoang Tĩnh nhẹ giọng nói: “A La, hiện giờ tình huống bên ngoài thế nào rồi?”



Tiểu Phạn khẽ nói: “Quần ma loạn vũ”.



Hoang Tĩnh nhìn về phía Tiểu Phạn, Tiểu Phạn nói: “Đây là một cái thời đại hỗn loạn, tất cả các cường giả của các thời đại đều tập trung tại thời đại này”.



Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt của nàng ta xuyên qua tầng tầng lớp lớp hư không, cuối cùng đi tới Hư Vô Duy Độ trong truyền thuyết.



Nếu phải phân chia tam đại cấm địa về độ mạnh yếu thì không nghi ngờ gì nữa, chính là Hư Vô Duy Độ.



Bởi vì thời gian tồn tại của Hư Vô Duy Độ là lâu nhất, cũng thần bí nhất. Cho tới bây giờ, sau khi đi vào mà khi trở ra còn sống chỉ có duy nhất một người chính là tiên tri.



Khi ánh mắt của A La nhìn đến Hư Vô Duy Độ, ở bên trong phần mộ vô tận kia, một lão già lưng còng đột nhiên dừng bước, ông ta nhẹ nhàng quét lá rụng trước phần mộ kia, sau đó quay đầu nhìn lại: “Hay cho một A La Bất Bại”.



Hai mắt cách nhau cả tinh không.



Bên hồ, Tiểu Phạn không thay đổi sắc mặt: “Xưng hô thế nào?”



Lão già trông coi mộ lắc đầu: “Không nhớ được tên”.



Tiểu Phạn nhìn thẳng vào ông cụ trông coi mộ: “Ta có thể đến nhìn một chút không?”



Lão già trông coi mộ lại lắc đầu: “Nơi này không hoan nghênh người ngoài, xin thứ lỗi”.



Tiểu Phạn cũng không miễn cưỡng, lập tức gật đầu: “Hiểu rồi”.



Giống như nghĩ đến cái gì, nàng ta lại hỏi: “Có ai từng đến xem không?”



Lão già trông coi mộ trầm mặc một lát, sau đó nói: “Rất rất nhiều năm về trước, có một người đàn ông mang theo một cái tháp nhỏ đến đây. Ông ta đi vào nhìn một chút sau đó lại đi ra ngoài”.


Tiểu Phạn hỏi: “Chỉ có một người?”
Lão già trông coi mộ lắc đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Có một người đàn ông mặc thanh sam đã dẫn hai tên nhóc kia tới, hai tên nhóc kia đã dùng hai xâu kẹo hồ lô để đổi lấy hai báu vật của ta. Quả thật chính là thổ phỉ!”



Bên trong giọng nói mang theo một phần bất đắc dĩ.












Trước mặt hồ, Tiểu Phạn im lặng không nói gì.



Một lát sau, ông lão trông coi mộ đột nhiên nói: “Nơi đây đều là những người đã an giấc ngàn thu, không muốn người khác đến quấy rầy, mong các hạ thứ lỗi cho”.



Nói xong ông ta đi về phía xa, rất nhanh, người đã biến mất.




Tiểu Phạn thu hồi ánh mắt, Hoang Tĩnh ở bên cạnh nàng ta khẽ nói: “Chuyện gì thế?”



Tiểu Phạn nhìn về phía Hư Vô Duy Độ, nhẹ giọng nói: “Nơi đó không đơn giản”.



Nghe vậy, Hoang Tĩnh khẽ cau mày: “Ngươi cảm thấy không đơn giản sao?”



Tiểu Phạn gật đầu.



Vẻ mặt Hoang Tĩnh trở nên nghiêm trọng.



Nàng ta hiểu rất rõ tính tình và thực lực của A La, chuyện có thể khiến A La cảm thấy không đơn giản cực kỳ hiếm thấy.



Một lát sau, Hoang Tĩnh thu hồi suy nghĩ, nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên đang ở bên trong đình đằng xa: “Hắn là người phương nào?”



Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: “Một người không tồi”.



Hoang Tĩnh liếc nhìn Tiểu Phạn, gật đầu: “Đã là bằng hữu của người thì cũng chính là bằng hữu của Đại Hoang Quốc chúng ta”.



Tiểu Phạn đột nhiên hỏi: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”



Hoang Tĩnh cười nói: “Nên hỏi ngươi có tính toán gì không”.



Tiểu Phạn nhìn về phía Hoang Tĩnh: “Ngươi là vua của Đại Hoang Quốc”.



Hoang Tĩnh lắc đầu: “A La, ngươi là Chiến Thần của Đại Hoang Quốc, cũng là tín ngưỡng của Đại Hoang Quốc ta, ngươi còn quan trọng hơn người làm vua như ta nhiều”.



Tiểu Phạn chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Ta chỉ muốn bảo vệ Đại Hoang Quốc”.



Hoang Tĩnh nhìn Tiểu Phạn: “Ta biết, không chỉ có ta biết mà phụ vương ta cũng biết cho nên ông ấy mới tặng thanh kiếm này cho ngươi”.



Ngôi vị hoàng đế?



Ba vị vua của Đại Hoang Quốc đều là những người có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng đều không hề giữ lại chút tín nhiệm đối với Tiểu Phạn.



A La trở thành Chiến Thần của Đại Hoang Quốc, nguyên nhân không chỉ là do thực lực của nàng ta, mà còn liên quan đến sự tin tưởng từ ba vị vua tài trí kiệt xuất của Đại Hoang Quốc.



Kỳ thực rất ít người biết, Bất Bại A La một thời dũng mãnh này thật ra là một cô nhi được một vị vua nhặt được. Vị vua kia nuôi nấng nàng ta, bồi dưỡng nàng ta, đối xử với nàng ta như con gái ruột.

1643801995120.png


Có thể nói nếu A La làm vua, năm đó cả Đại Hoang Quốc không ai có thể cản được.



Nhưng nàng ta không làm thế.



Vì thế chỉ cần vua của Đại Hoang Quốc không ngốc sẽ không nghi ngờ hoặc đố kỵ với A La.




Lúc này, Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên bên trong đình: “Để hắn yên tĩnh ngộ đạo, đừng để người khác đến quấy rầy hắn. Ta đi gặp người phụ nữ kia”.



Hoang Tĩnh gật đầu: “Được”.



Tiểu Phạn xoay người rời đi, giống như nghĩ đến cái gì, nàng ta dừng bước, sau đó nói: “Lần này chúng ta vẫn là không có đường lui”.



Nói xong, nàng ta biến mất ở đằng xa.



Hoang Tĩnh im lặng đứng tại chỗ.




Năm đó Đại Hoang Quốc đối mặt với Ngũ Duy Kiếp cũng không có đường lui.



Mà trận chiến đó, Đại Hoang Quốc đã bị tàn phá thành những mảnh vụn.



Lần này, Đại Hoang Quốc vẫn không có đường lui.



Tiệm cầm đồ Thiên Đạo, bên trong Vô Biên Thành.



Tiểu Đạo nằm bò lên quầy, đang ngủ gà ngủ gật.



Tiệm cầm đồ vắng tanh, rất ít người tới.



Đúng lúc này, Tiểu Đạo đang nằm bò trên quầy đột nhiên ngẩng đầu. Ngoài cửa có một cô gái nhỏ đang đứng.



A La!



Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Nên gọi ngươi là Tiểu Phạn hay là A La?”



Tiểu Phạn nói: “A La!”



Nói xong, nàng ta dựng lại một chút sau đó mới nói tiếp: “Tên Tiểu Phạn này chỉ thuộc về mình hắn”.



Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Xem ra ngươi có cảm tình đối với cái người kia”.



Tiểu Phạn đi đến trước quầy, nàng ta nhìn Tiểu Đạo: “Ngươi để hắn đi tới Đại Hoang Quốc là vì ta”.



Tiểu Đạo cười nói: “Quả thực là vì ngươi”.



Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo: “Rốt cuộc ngươi là ai?”



Tiểu Đạo lắc đầu cười cười: “A La, vấn đề này cần thu tiền đấy”.



Tiểu Phạn trầm mặc.



Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Có điều ta có thể nói cho ngươi một chuyện miễn phí, đó chính là tất cả các cuộc gặp gỡ, đều là những cuộc gặp gỡ định mệnh, cũng là do con người can thiệp”.



Nghe vậy,Tiểu Phạn nhất thời híp mắt lại: “Ngươi có ý gì?”



Tiểu Đạo cười nói: “Thực ra chính ngươi cũng hiểu rất rõ rồi. Nếu ta đoán không sai, sau khi ngươi tỉnh giấc, ngươi đã từng có sát ý với Diệp Huyên kia, đúng không?”



Tiểu Phạn im lặng.



Tiểu Đạo khẽ cười nói: “Ngươi bị người ta tính kế, mà sau khi ngươi khôi phục trí nhớ đã phát hiện ra điều đó, cho nên ngươi nổi lên sát ý với hắn. Nhưng ta không biết vì nguyên nhân gì ngươi lại buông tha không giết hắn”.


Tiểu Phạn không thay đổi sắc mặt: “Các hạ cũng biết nhiều đấy”.
Tiểu Đạo cười cười, sau đó nói: “Người tính kế ngươi cũng rất lợi hại, ngươi đừng tức giận, đối phương cũng không có ác ý gì. Hơn nữa đối phương đánh nước cờ này, ba phần là sắp đặt bảy phần là ý trời. Ngươi và Diệp Huyên quen nhau, hơn nữa quan hệ lại tốt như thế, chính là càng nhiều ý trời như thế. Ta biết loại cường giả cấp bậc như ngươi cũng chẳng thèm quan tâm ý trời, nhưng bao nhiêu năm qua không ai có thể chạy thoát khỏi hai chữ này”.



Nói xong nàng ta dừng lại một chút, sau đó chỉ ngón tay lên phía trên và nói tiếp: “Nhìn trời cần phải kính nể một chút mới được”.



Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”




Tiểu Đạo khẽ cười: “Đối phương tính toán rất lớn”.



Tiểu Phạn nhíu mày: “Chống lại Ngũ Duy Kiếp?”







Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi quá xem thường đối phương rồi. Đối phương bày một trận lớn như vậy không thể nào chỉ đơn giản là để chống lại Ngũ Duy Kiếp được”.




Tiểu Phạn thấp giọng nói: “Rốt cuộc vì cái gì mà kiếp nạn này được sinh ra?”



Không ai biết vì sao Ngũ Duy Kiếp lại xuất hiện và xuất hiện thế nào.



Cho dù là A La đã từng chống lại Ngũ Duy Kiếp cũng không biết.



Chỉ biết là mỗi lần Ngũ Duy Kiếp xuất hiện sẽ làm cho một thời đại biến mất.



Tiểu Đạo lắc đầu không nói gì.



Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo chờ đáp án.



Một lát sau, Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Kiếp từ tâm mà ra. Thay vì nói Ngũ Duy Kiếp, không bằng nói kiếp chúng sinh. Còn về phần khác ta cũng không tiện nhiều lời. Nói nhiều các ngươi lại thấy ta phản loài người, phản chúng sinh. Cho nên ta nói ít đi vẫn hơn”.



Tiểu Phạn im lặng.



Tiểu Đạo mỉm cười: “Còn gì muốn hỏi không, chỉ cần không phải là một số chuyện đặc biệt, ta có thể trả lời ngươi, coi như là nói chuyện phiếm. Dù sao ta cũng là nể mặt mũi của A La”.



Tiểu Phạn nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tại sao bút của Thiên Đạo lại nhận hắn làm chủ?”



Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Đạo đột nhiên đông cứng lại.



Bút Thiên Đạo.



Đó chính là siêu thần khí từ thời xa xưa.



Cho dù là kiếm Thiên Tru của Diệp Huyên cũng không bằng. Tuy cấp bậc của Phàm Kiếm cực kỳ cao nhưng người bình thường căn bản không thể dùng Phàm Kiếm”.



Cũng chỉ có chủ nhân của Phàm Kiếm mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của nó.



Cho nên nếu nói về tính hữu dụng thì loại bảo vật như bút Thiên Đạo này khẳng định là có giá trị hơn.



Một lát sau, Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Vậy chiếc bút kia không nhận hắn làm chủ”.



Tiểu Phạn nói: “Nói thế là sao?”



Tiểu Đạo không thay đổi sắc mặt: “Chúng ta có thể đổi một nơi vui vẻ để nói chuyện không?”



Tiểu Phạn gật đầu: “Vấn đề cuối cùng, ngươi có bị tính kế không?”



Nghe vậy, Tiểu Đạo híp hai mắt lại.



Tiểu Phạn cũng không nói gì, đứng dậy rời đi.


Bên trong tiệm cầm đồ chỉ còn lại một mình Tiểu Đạo.
Một lát sau, Tiểu Đạo lắc đầu cười sau đó lại tiếp tục ngủ.



Trong đình, Diệp Huyên đang ngồi trên đất, hắn có hơi mông lung.



Ý tứ của Tiểu Phạn rất rõ ràng, muốn giúp hắn lĩnh hội Phàm Kiếm.




Nhưng phải thế nào mới có thể trở thành Phàm Kiếm?



Hắn đã ở trong này giác ngộ một canh giờ rồi nhưng không có thu hoạch gì.



Mà loại chuyện này hắn căn bản không thể đi hỏi người khác, không ai giúp được hắn cả.



Bên hồ, Diệp Huyên nhìn nước trong hồ, nước hồ rất trong có thể nhìn thấy cả đáy. Sâu bên trong đáy hồ còn có cá bơi qua lại.




Phàm là thế nào?



Diệp Huyên nhìn đáy hồ, rơi vào trong suy tư.



Rất nhanh sắc trời đã tối, Diệp Huyên vẫn còn ngồi bên trong đình. Bầu trời không trăng không sao, một mảnh u ám.



Diệp Huyên cứ ngồi lẳng lặng như vậy, xung quanh thi thoảng có gió lạnh thổi tới, gió lạnh đi qua khiến mặt hồ gợn lên từng gợn sóng.



Một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, một vòng mặt trời màu đỏ chậm rãi nhô lên khỏi chân trời.



Diệp Huyên nhìn về phía mặt trời đỏ au, đột nhiên mỉm cười.



Cứ như vậy, từng ngày từng ngày trôi qua, Diệp Huyên vẫn cứ ngồi trong đình. Trong khoảng thời gian này cũng không có ai đến quấy rầy hắn.



Khoảng nửa tháng sau, Diệp Huyên đang ngồi khô héo đột nhiên đứng dậy, hắn vươn vai, sau đó cười nói: “Tiền bối, ta hiểu rồi”.



Tầng chín nói: “Hiểu cái gì?”



Diệp Huyên xòe tay phải ra, kiếm Thiên Tru xuất hiện trong tay hắn: “Hiểu được Phàm Kiếm là gì”.



Tầng chín nói: “Nói xem nào”.



Diệp Huyên cười nói: “Thực ra Phàm Kiếm chỉ là bình thường, đơn giản, chúng ta không nên nghĩ nó phức tạp như vậy. Nói một cách đơn giản chính là quy luật tự nhiên, thủy triều lên xuống, sinh lão bệnh tử, trời tối trời sáng, mặt trời mọc mặt trời lặn này kia thật phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản. Tâm không còn tạp chất thế giới liền đơn giản, lòng người phức tạp thế giới sẽ phức tạp”.



Nói xong hắn nhìn kiếm Thiên Tru trong tay, cười nói: “Kiếm chính là kiếm, tại sao lại lấy Phàm để nói?”



Ầm!



Một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên phóng thẳng lên trời cao từ trong cơ thể Diệp Huyên.



Giờ phút này, toàn bộ Đại Hoang Quốc đều nghe thấy tiếng kiếm.



Bên hồ đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ.



Tiểu Phạn!



Không lâu sau khi Tiểu Phạn xuất hiện, Hoang Tĩnh cũng xuất hiện bên cạnh Tiểu Phạn.



Hoang Tĩnh nhìn cái đình kia, nhẹ giọng nói: “Hắn thành công rồi”.



Tiểu Phạn gật đầu: “Nằm trong dự đoán”.

1643802018914.png


Hoang Tĩnh có chút khó hiểu: “Tại sao?”



Tiểu Phạn khẽ nói: “Hắn còn rất nhiều chuyện cần làm, mà những chuyện này của Đại Hoang Quốc chúng ta tốt nhất đừng để hắn dính dáng đến”.



Hoang Tĩnh híp mắt lại: “Ngươi là nói nhân quả trên người hắn sao?”




Tiểu Phạn gật đầu.



Hoang Tĩnh nói: “Ngươi chém không đứt sao?”



Tiểu Phạn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không thể chém, trừ phi giết hắn”.



Hoang Tĩnh trầm mặc.



Lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt hai người Tiểu Phạn.




Diệp Huyên cười nói: “Ta hiểu Phàm Kiếm rồi”.



Tiểu Phạn cũng lắc đầu: “Chỉ là nhập phàm?”



Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Nói vậy là sao?”



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên: “Phàm Kiếm được chia làm ba cấp độ, nhập phàm, siêu phàm, thoát phàm!”



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ta chỉ mới nhập phàm thôi sao?”



Tiểu Phạn gật đầu: “Đối với ngươi mà nói, kiếm đạo vừa mới bắt đầu thôi”.



Diệp Huyên trầm mặc.



Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên nói: “Đi dạo cùng ta một chút, sau đó ta đưa ngươi ra ngoài”.



Diệp Huyên cười nói: “Muốn đuổi ta đi à?”



Tiểu Phạn lắc đầu: “Nơi này không phải sân khấu của ngươi, ngươi phải vẫy vùng, càng vẫy vùng nhiều càng có lợi”.



Tầng chín nói: “Nàng ta nói có lý đấy. Ngươi không thể phát triển tốt được, phải vùng vẫy”.



Diệp Huyên: “…”











Bên hồ.



Diệp Huyên và Tiểu Phạn đang đi chầm chậm.



Tiểu Phạn nhìn mặt hồ rồi nhẹ nhàng nói: “Trước đây Tiên Tri đã từng đi qua vùng đất Vĩnh Sinh, hắn đã để lại một ít thiện duyên ở nơi đó. Vì vậy với tư cách là truyền nhân của hắn, ta đã lấy được một ít thiện quả. Nhưng ngục tối Vô Biên này thì khác, ở nơi đây hắn chỉ liếc qua vài lần rồi rời đi, vì vậy mà mọi việc phải cẩn thận. Mặc dù đã giác ngộ Phàm Kiếm, nhưng nơi này cũng có rất nhiều người có thể giết ngươi”.



Nói xong, nàng ta hơi ngừng lại một chút, sau đó lại nói: “Trước kia ta đã từng vô địch thế gian, nhưng hiện tại ta không thể làm được nữa! Hiểu ý của ta không?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi!”



Tiểu Phạn khẽ gật đầu: “Hiểu được là tốt rồi! Cao thủ của các thời đại tụ tập trong thời đại này, đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Hơn nữa, còn có một vài sự tồn tại chưa từng tiếp xúc qua, những sinh linh và người vốn không nên ở thời đại này nhưng lại xuất hiện tại đây, ta tin rằng không bao lâu nữa thế giới này thật sự thành quần ma loạn vũ!”



Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Đặc biệt đối với ngươi rất nguy hiểm, biết không?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thư phòng?”



Tiểu Phạn gật đầu: “Thư phòng này rất không đơn giản!”


Diệp Huyên lấy thư phòng Vạn Duy ra: “Không phải chỉ là một thư phòng do Tiên Tri để lại thôi sao?”
Tiểu Phạn nhìn thoáng qua thư phòng Vạn Duy, nhẹ giọng nói: “Hắn rất mạnh, không đơn giản chỉ bởi thực lực của hắn, còn bởi vì sự hiểu biết của hắn về thế giới này, nghiêm khắc mà nói, hắn là một học giả, hắn thấu hiểu rõ về bản chất của thế giới này, đây là điều mà trước kia chưa từng có người nào làm được”.



Nói xong, nàng ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Năm đó ta đã cứng rắn chống lại Ngũ Duy Kiếp, nhưng trực giác nói cho ta biết, nếu hắn đối đầu với Ngũ Duy Kiếp, có thể sẽ không dùng vũ lực, hắn tuyệt đối không chỉ đơn thuần muốn đối kháng với Ngũ Duy Kiếp một cách đơn giản như vậy! Mưu đồ của hắn quá thâm sâu, hơn nữa, hắn dùng là dương mưu, làm cho người phía sau không thể không thỏa hiệp”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ý của ngươi là Tiên Tri đang tính kế với ta?”




Tiểu Phạn nói: “Cũng đừng trách hắn, trách hắn không bằng tự trách ngươi!”



Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”



Tiểu Phạn suy nghĩ, sau đó nói: “Thực lực yếu”.



Diệp Huyên: “…”




Tiểu Phạn lại nói: “Mặc kệ như thế nào, đừng để thư phòng này rơi vào tay kẻ khác”.



Diệp Huyên cười khổ: “Rất nhiều người đến tranh giành!”



Tiểu Phạn nói: “Giết!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Rất nhiều người, ta không đánh lại được!”



Tiểu Phạn nói: “Ngày sau nếu có nguy hiểm, có thể tới nơi này, có ta ở đây, không ai có thể giết ngươi!”



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Phạn: “Cám ơn!”



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên: “Ta không thích ngươi nói cám ơn với ta!”



Diệp Huyên cười nói: “Ta chỉ là khách khí một chút!



Tiểu Phạn mỉm cười: “Mặc kệ như thế nào, ta vẫn là Tiểu Phạn trước kia, ngươi cũng vẫn là chàng thiếu niên mặt dày lúc trước”.



Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Da mặt ta cũng không phải dày lắm”.



Tiểu Phạn chớp chớp mắt, nói một cách dí dỏm: “Ta biết, cũng không phải quá dày, chỉ là Phàm Kiếm cũng không đâm xuyên được mà thôi!”



Diệp Huyên: “...”



Một lúc lâu sau, Diệp Huyên rời khỏi Hoang Quốc.



Trước cửa thành, Tiểu Phạn nhìn nơi Diệp Huyên rời đi, trầm tư không nói.



Ở bên cạnh Tiểu Phạn, Hoang Tĩnh nhẹ giọng nói: “Rất quan tâm hắn!”



Tiểu Phạn nhẹ giọng nói: “Bởi vì hắn rất quan tâm ta!”



Lúc này, trong mắt nàng ta hiện lên hình ảnh Diệp Huyên từng gội đầu cho nàng ta.



Một lát sau, Tiểu Phạn nói: “Trí nhớ ta mới khôi phục, nhưng thực lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, ta phải bế quan một đoạn thời gian”.



1643802033107.png


Thời đại hiện nay đã không phải là thời đại của Đại Hoang Quốc.



Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Hoang Quốc, không thể không nói, trong lòng vẫn có chút không nỡ.



Nhưng hắn cũng biết, dù sao Tiểu Phạn cũng là A La, nàng ta có trách nhiệm của mình, không thể nào giống như một nàng ta cứ đi theo hắn.




May mắn là, ngày sau hắn đều có thể trở về bất cứ lúc nào!



Trở lại ngục tối Vô Biên, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn mở lòng bàn tay ra, kiếm Thiên Tru xuất hiện ở trong tay hắn, kiếm Thiên Tru bây giờ đã là Phàm Kiếm!



Mà thực lực bây giờ của hắn cũng đã có sự biến hoá long trời lở đất.



Biến thành như thế nào thì hắn không biết!



Hắn chỉ biết là, nếu gặp lại cao thủ cấp bậc cao như Đế Quân, hắn hoàn toàn không sợ, cộng thêm các loại bảo vật, hắn hoàn toàn có lòng tin giết chết đối phương!




Dường như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Kỳ thật tiền bối, ta cũng khá bi đát, người nói ta, sau mỗi lần thực lực của ta tăng lên, ta sẽ phát hiện, đối thủ của ta trở nên càng mạnh hơn!”



Tầng chín nói: “Rất bình thường, thực lực càng mạnh, sẽ gặp được những người không giống nhau”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Đến khi nào mới kết thúc đây!”



Tầng chín nói: “Biến thành người giống như cô gái váy trắng, như vậy, ngươi sẽ phát hiện, tất cả mọi người đều là con kiến. Nếu có khác nhau, thì chỉ là kiến lớn và kiến nhỏ!”



Diệp Huyên: “...”







Một lát sau, Diệp Huyên thu hồi kiếm, sau đó đi đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo.



Trên đường đi, Diệp Huyên gặp một người, chính là bà lão Cửu Âm mà hắn gặp lúc mới đến đây, lúc này bà lão Cửu Âm đang đánh nhau rất kịch liệt cùng với một ông lão.



Đúng lúc này, Cửu Âm đột nhiên bị đánh bay, sau khi dừng lại, bà ta nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Ngươi là?”



Diệp Huyên mỉm cười: “Xin chào tiền bối!”



Cửu Âm nhíu mày: “Rời khỏi đây!”



Diệp Huyên nhìn về phía ông lão trước mặt bà: “Ông ta là?”



Cửu Âm trầm giọng nói: “Khô Dung lão nhân, muốn lấy mạng của ta”.



Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”



Cửu Âm lạnh nhạt nói: “Bởi vì một vài lợi ích”.



Mà lúc này, Khô Dung lão nhân kia đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Người từ ngoài đến!”



Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”



Khô Dung lão nhân cười lạnh: “Một người từ ngoài đến vậy mà thật can đảm, đến nơi này lại còn dám đi lại trên con đường này”.



Diệp Huyên nhướn mày: “Không phục à?”



Cửu Âm sửng sốt.



Khô Dung lão nhân cũng sững người.



Tầng chín cũng cười ha ha, y biết.



Thực lực của Diệp Huyên mới vừa đột phá, lúc này không kiêu căng thì lúc nào mới kiêu căng?
Bây giờ Diệp Huyên đang muốn bành trường một chút, kiêu ngạo một chút!



Bằng không, thực lực này đột phá có ý nghĩa gì?



Lúc này, Khô Dung lão nhân nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi là ai!”




Ông ta không động thủ, bởi vì người kiêu ngạo như này chắc chắn có năng lực để kiêu ngạo!



Diệp Huyên cả giận nói: “Đừng quan tâm ta là ai, đánh ta đi!”



Cửu âm: “...“



Khô Dung lão nhân nhìn Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi là ai!”



Diệp Huyên tức giận nói: “Không đánh ta, vậy thì ta đánh đây!”




Nói xong, hắn lập tức liền xông ra ngoài. Khô Dung lão nhân nhìn thấy vậy, sắc mặt thay đổi, ông ta đánh mạnh một quyền!



Diệp Huyên chém một nhát kiếm.



Ầm!



Khô Dung lão nhân bị nhát kiếm của Diệp Huyên đánh bay xa đến trăm trượng, sau khi dừng lại, sắc mặt của Khô Dung lão nhân thay đổi rõ rệt: “...“



Diệp Huyên cố ý giơ kiếm trong tay lên, không nói gì.



Khô Dung lão nhân liếc nhìn kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên, ngay sau đó, đồng tử hắn chợt co rụt lại: “Phàm, đây là Phàm Kiếm!”



Diệp Huyên hài lòng gật đầu: “Rất có mắt nhìn, đây là Phàm Kiếm!”



Khô Dung lão nhân nhìn sâu vào Diệp Huyên, sau đó cung kính hành lễ: “Lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, vẫn mong các hạ thứ lỗi!”



Diệp Huyên chớp chớp mắt, sau đó nói: “Không đánh nữa à?”



Khô Dung lão nhân vội vàng nói: “Không đánh, ta không phải đối thủ của các hạ, vừa rồi có chỗ đắc tội, mong các hạ rộng lòng tha thứ, cầu xin các hạ!”



Diệp Huyên: “...“



Mà lúc này, Khô Dung lão nhân kia đã toát đầy mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.



Phàm Kiếm!



Ông trời, thiếu niên trước mặt đây là Phàm Kiếm!



Chính mình lại đắc tội với một nhân vật lớn như vậy!



Lúc này, Diệp Huyên phất phất tay: “Đi đi!”



Nghe vậy, Khô Dung lão nhân như bỏ được gánh nặng, vội vàng cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi, tốc độ của ông ta rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối con đường!



Lúc này, Cửu Âm nhìn về phía Diệp Huyên: “Đã đạt tới Phàm Kiếm!”



Diệp Huyên gật đầu: “Vừa mới đây!”



Cửu Âm nhìn sâu vào Diệp Huyên: “Lợi hại!”



Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối”



Cửu Âm đột nhiên lắc đầu: “Ta không dám nhận hai chữ này!”



Diệp Huyên mỉm cười: “Tiền bối, đối với ta mà nói, ta tôn trọng một người, sẽ không bởi vì thực lực của người đó mạnh mới tôn trọng người đó, cũng sẽ không bởi vì thực lực của người đó không mạnh bằng ta mà không tôn trọng!”

1643802046812.png


Cửu Âm do dự một lát, sau đó nói: “Đã tìm ra sư phụ rồi?”



Diệp Huyên cười nói: “Tìm được rồi!”



Cửu Âm gật đầu: “Bảo trọng!”




Diệp Huyên mỉm cười: “Người cũng vậy!”



Nói xong, hắn xoay người đi về phía xa.



Phía sau, Cửu Âm nhẹ giọng nói: “Thật sự là yêu nghiệt!”



Xa xa, Diệp Huyên không đi thẳng đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo, hắn cứ chậm rãi ung dung đi trên những con đường kia.



Lúc này, hắn vô cùng hy vọng có người đến gây phiền phức cho hắn.




Nhưng mà, hắn phải thất vọng rồi! Đi dạo nửa ngày cũng không có một ai, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi dạo mấy con phố, nhưng mà vẫn không có người nào ra gây phiền phức cho hắn!



Trên đường, Diệp Huyên lắc đầu: “Thật chán! Một đối thủ cũng không có!”



Tầng chín đột nhiên nói: “Có hơi kiêu căng rồi!”



Diệp Huyên cười ha ha: “Kiêu căng sao?”



Tầng chín nói: “Nếu thật sự muốn tìm đối thủ, ta đề nghị đến một chỗ, có đi không?”



Diệp Huyên hỏi: “Chỗ nào?”



Tầng chín nói: “Đi tìm người đàn ông áo trắng kia, đấu tay đôi!”



Người đàn ông áo trắng!



Diệp Huyên cười lạnh: “Người nghĩ rằng ta sợ hắn ta sao? Chờ lão tử đi ra ngoài, ấn hắn xuống mặt đất ma sát!”



Tầng chín cười ha ha: “Ta chỉ cười chút thôi, ha ha!”



Diệp Huyên: “...”



Một lát sau, Diệp Huyên không đi dạo lung tung nữa, hắn đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo, mà lúc này, Tiểu Đạo cô nương cũng không ở trong hiệu cầm đồ.



Diệp Huyên nhìn quanh bốn phía, sau đó hắn ngồi xuống sau quầy, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, người nói Tiểu Đạo cô nương này lợi hại đến mức nào?”



Tầng chín nói: “Không cảm nhận được!”



Diệp Huyên đang định nói, đúng lúc này, một cô gái có dáng người cao gầy, đầu đội mũ rộng vành bước vào.



Cô gái đứng trước quầy, nàng ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ màu đen xuất hiện trên quầy: “Đôi cánh của ác ma thời cổ đại, cầm”.



Diệp Huyên chần chừ một lát, sau đó nói: “Ta...”



Cô gái nhíu mày: “Có vấn đề?”



Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Không, không có vấn đề!”



Nói xong, hắn cầm lấy nhẫn chứa đồ kia.



Tầng chín: “...”



Đôi cánh của ác ma?



Diệp Huyên mở nhẫn chứa đồ ra, không lâu sau, một đôi cánh xuất hiện phía trên quầy hàng. Đôi cánh này đen thui toàn bộ, còn tỏa ra một luồng tà khí hoang cổ.


Đồ tốt!