Diệp Huyên: “...”
Dị Thú Kinh lạnh lùng nhìn thoáng qua bụng Diệp Huyên: “Sợ rằng cô gái váy trắng mà ngươi nói không gánh nổi!”
Tầng chín nói: “Này, vì sao các ngươi luôn coi thường nàng ta?”
Dị Thú Kinh không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tại chỗ, Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Nàng ta hẳn là đã phát hiện ra điều gì, cho nên mới dứt khoát từ bỏ việc tranh giành thư phòng của ngươi, mà thứ có thể khiến nàng ta sợ..”.
Nói đến đây, nàng ta không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên tất nhiên hiểu ý của Huyền Ngoa.
Hắn cũng biết tính cách của Dị Thú Kinh, cô gái này ngoại trừ hơi kiêng dè Tiểu Phạn ra, nàng ta căn bản không sợ ai cả, nhưng người đàn ông áo trắng kia lại làm nàng ta sợ!
Chắc chắn là sợ, nếu không, nàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy!
Lúc này, tầng chín lại nói: “Người đàn ông áo trắng kia không đơn giản!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối biết lai lịch của đối phương?”
Tầng chín nói: “Không biết, nhưng hắn ta làm ta có cảm giác nguy hiểm, tóm lại, vẫn phải cẩn thận một chút!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nói: “Đến lúc phải rời đi rồi!”
Chuyến đi đến vùng đất Vĩnh Sinh này rất hoàn hảo.
Một bên, Huyền Ngoa nói: “Diệp công tử có dẫn theo Thiên Mạch giả ra ngoài không?”
Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Phạn: “Theo ta ra ngoài, được không?”
Tiểu Phạn lập tức gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Tốt!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Huyền Ngoa: “Huyền Ngoa cô nương, cô cũng ra ngoài à?”
Huyền Ngoa cười nói: “Tạm thời không ra!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy sau này gặp lại!”
Nói xong, hắn dẫn theo Tiểu Phạn xoay người rời đi.