*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tầng chín đáp lời: “Chắc chắn không phải! Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa! Chuyện còn lại ngươi tự xử lý đi! Ta phải nghỉ dưỡng sức một khoảng thời gian!”
Nói xong, linh hồn của y lập tức biến mất.
Diệp Huyên bình thường trở lại.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn ở phía xa, Tiểu Phạn đang đè Tà Linh kia ra đánh, rõ ràng Tà Linh hoàn toàn không phải đối thủ của Tiểu Phạn.
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, hắn đi tới trước mặt Đế Quân, Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc hắn là ai!”
Diệp Huyên đang muốn ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Đợi đã!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn, người đến chính là Dị Thú Kinh kia.
Thấy Dị Thú Kinh, Diệp Huyên híp mắt, trong mắt có sát khí loé lên.
Dị Thú Kinh nói: “Ngươi không định hỏi còn có ai đứng sau hắn không à?”
Người đứng sau!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn suýt quên điều tra cái này!
Từ đầu đến giờ, hắn cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản lắm.
“Ha ha!”
Lúc này, Đế Quân đột nhiên cười to.
Dị Thú Kinh nhìn Đế Quân: “Các ngươi có cấu kết với người ngoài!”
Đế Quân cười: “Quả nhiên vẫn không thể giấu được ngươi!”
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Quân: “Phệ Linh tộc? Vô Địch Tông?”
Đế Quân nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, thư phòng trên người ngươi là điểm mấu chốt để chống lại Ngũ Duy Kiếp, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Huyên hỏi: “Còn ai có ý đồ với ta nữa?”
Đế Quân cười nói: “Ngươi đoán xem?”
Diệp Huyên chợt rút kiếm chém một cái.
Xoẹt!
Đầu của Đế Quân lập tức rơi xuống.
Máu tươi bắn tung toé!
Diệp Huyên lạnh lùng nhìn đầu của Đế Quân: “Ông đây không đoán!”
Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Tà Linh, mà lúc này, Tà Linh chợt biến thành một tia sáng trắng biến mất ở cuối chân trời, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta tức giận, Diệp Huyên cũng không muốn đuổi theo nữa!
Tiểu Phạn dừng lại, cô bé đột nhiên kề kiếm lên ngang cổ mình, thấy cảnh này, sắc mặt của Dị Thú Kinh lập tức thay đổi, ả ta vội nói: “Ngăn nàng lại, nàng làm như thế cũng sẽ khiến mình bị thương đấy!”
Diệp Huyên vội ngăn cản Tiểu Phạn, hắn nhìn Tiểu Phạn, lắc đầu: “Đừng làm mình bị thương!”
Tiểu Phạn gật đầu, cất kiếm đi.
Diệp Huyên nhìn về phía Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh nói: “Trước khi ra tay, cho ngươi xem một thứ!”
Dứt lời,