*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đế Đô Sơn.
Đế Đô là một dãy núi liên miên ngàn dặm, mà trong nơi cao lớn bát ngát này đến cả chim cũng không có nỗi một con!
Nơi này quá yên tĩnh!
Lúc Diệp Liên đến Đế Đô Sơn, nàng cũng phải nhíu mày lại.
Bởi vì nơi đây quá mức tĩnh lặng!
Tĩnh lặng đến mức bất thường!
Diệp Liên nhìn lướt xung quanh, thần thức của nàng như một chiếc võng phóng ra bao trùm lên mấy trăm dặm xung quanh, nàng vẫn không phát hiện ra được hơi thở của bất kỳ sinh mạng nào, ngay cả côn trùng cũng không có.
Diệp Liên chọn cách rời đi,
Nơi thế này chỉ có một khả năng, đó là chắc chắn có nhân vật mạnh mẽ nào đó ở đây!
Nàng không đến để đánh nhau, vì thế nàng chọn cách rời đi.
Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu của Diệp Liên: "Bây giờ rời đi hình như hơi trễ rồi!"
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Diệp Liên đột nhiên biến thành một mảnh đen kịt.
Đôi ngươi của Diệp Liên co rút lại...
...
Khoảng một phút sau Diệp Huyên đã đến được Đế Đô Sơn, hắn nhìn lướt bốn phía, nhưng không phát hiện ra Diệp Liên.
Một lát sau, hắn nhìn về nơi sâu thẳm trong Đế Đô Sơn, đúng lúc này, Huyền Ngoa xuất hiện bên cạnh hắn: "Đừng kích động!"
Nói xong, nàng ta thi lễ về phía trước: "Vãn bối Huyền Ngoa bái kiến tiền bối!"
Không có ai trả lời.
Huyền Ngoa sầm mặt lại, tiếp tục: "Tiền bối..."
Lúc này, một giọng nói đột nhiên dội thẳng vào mặt nàng ta: "Cút!"
Cút!
Huyền Ngoa nhìn Đế Đô Sơn, một lát sau, nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: "Bảo Thiên Mạch giả xuất kiếm đi!"
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Đô Sơn: "Muội muội ta ở trong này?"
Huyền Ngoa gật đầu: "Dị thú bên ta đã thấy nàng tiến vào đây, nhưng lại chưa kịp ngăn cản, hơn nữa nơi này đã xảy ra một trận đại chiến!"
Xảy ra đại chiến!
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Đô Sơn: "Ta không có ý làm địch với các hạ, kính xin các hạ giao muội muội của ta ra!"
"Làm địch với ta?"
Bên trong Đế Đô Sơn bỗng vang lên một tiếng cười khẽ: "Ngươi là cái thá gì?"
Diệp Huyên nhìn chằm chằm Đế Đô Sơn, một khắc sau, kiếm Thiên Tru đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, hắn nhanh chóng cầm kiếm xông lên chém về phía Đế Đô Sơn.
Xoẹt!
Một chém này vừa xuống, kiếm quang xé không lao đi, nơi kiếm quang đi qua, không gian nơi đó lập tức vỡ nát!
Thấy cảnh này, Huyền Ngoa đứng bên cạnh hoàn toàn biến sắc!
Sao Diệp Huyên này lại có thể dễ dàng phá vỡ không gian nơi đây như thế?
Thực lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ đến vậy rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, kiếm quang kia đột nhiên dừng lại, sau đó là nổ tung.
Ngay sau đấy, một bóng mờ xuất hiện ở nơi kiếm quang vừa nổ vụn kia.
Cái bóng mờ ảo vô cùng, không nhìn rõ được bản thể.
Khi thấy bóng mờ này, sắc mặt Huyền Ngoa lập tức trùng xuống.
Đế Quân!
Một trong vài cường giả siêu cấp ở Vĩnh Sinh Chi Địa!
Đế Quân nhìn Diệp Huyên: "Vảy của Chúc Long, thú vị đấy, vậy mà lão lại đồng ý giao vảy của mình cho ngươi, ngươi rất không bình thường!"
Diệp Huyên hỏi: "Các hạ, muội muội ta ở đâu?"
Đế Quân cười nói: "Trong tay ta!"
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Quân: "Còn sống?"
Đế Quân gật đầu: "Còn sống, nhưng ta cũng không chắc lắm".
"Ngươi đang chờ ta đến!"
Đế Quân gật đầu: "Đúng là chờ ngươi đến".
Nói xong, gã nhìn sang Diệp Huyên: "Ta muốn lấy một thứ trên người ngươi!"
"Để đổi lấy muội muội ta?"
Đế Quân cười đáp: "Đúng thế! Nhưng mà ta cảm thấy có lẽ ngươi sẽ không đồng ý!"
"Ngươi muốn gì?"
"Thư phòng kia!"
Thư phòng!
Diệp Huyên híp hai mắt lại, hắn không ngờ đối phương lại muốn thư phòng Vạn Duy!
Lúc này, Đế Quân lại hỏi: "Sao thế, không chịu à?"
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, tòa thư phòng Vạn Duy kia xuất hiện trên tay hắn: "Ta muốn thấy muội muội".
"Ngươi không có chỗ để cò kè mặc cả đâu!"
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nhìn sang Tiểu Phạn: "Chém chết gã đi!"
Tất nhiên hắn sẽ không tin đối phương!
Diệp Huyên vừa nói xong, Tiểu Phạn đã đột nhiên biến mất tại chỗ, phía xa xa, Đế Quân kia híp hai mắt lại: "Thiên Mạch giả!"
Nói rồi, gã đưa ngang tay chặn lại.
Ầm!
Cánh tay phải của gã đỡ trọn lấy chiêu kiếm của Tiểu Phạn!
Mà phía xa xa, Diệp Huyên vội quay sang Huyền Ngoa bảo: "Giúp ta tìm!"
Nói xong, hắn lập tức lao vào trong Đế Đô Sơn, thần thức vội vàng quét quanh bốn phía để tìm kiếm tung tích của Diệp Liên, nhưng lại không phát hiện được gì, chỉ thoáng chốc sau, mắt Diệp Huyên đã đỏ ngầu.
Ầm!
Một luồng ánh sáng đỏ phóng thẳng lên trời, chẳng mấy chốc, toàn bộ chân trời đã hóa màu đỏ máu!
...
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua tôi có mơ một giấc đẹp lắm, không muốn tỉnh lại nữa. Tôi rất muốn ngâm thành thơ những cảnh tượng trong đó!!!
Ở trên một vách núi trong Đế Đô Sơn, Diệp Liên đang bị một cái mâu sắt ghim chặt lại, thanh trường mâu đó đâm xuyên qua bụng nàng, đồng thời còn có một luồng sức mạnh thần bí đang không ngừng bào mòn Diệp Liên.
Đang cắn nuốt!
Diệp Liên đang bị Đế Quân kia cắn nuốt!
Khi thấy Diệp Huyên bỗng nhiên biến thành một người toàn thân đẫm máu, Huyền Ngoa lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng khiếp sợ, đây là huyết thống gì thế?
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất, khi xuất hiện lại hắn đã đến trước mặt Diệp Liên, Diệp Liên chậm rãi ngẩng đầu lên, khi thấy được là Diệp Huyên đến thì nàng mới khẽ nở nụ cười: "Ca!"
Diệp Huyên đưa tay nắm chặt lấy thanh mâu sắt kia, nhưng tay hắn lập tức bị thiêu cháy.
Diệp Huyên không hề để ý, nhổ thẳng thanh mâu kia ra ngoài, Diệp Liên ngã vào lòng hắn, Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt ve gò má muội muội mình, sau đó run giọng nói: "Tại sao lại vào đây?"
Diệp Liên nhìn Diệp Huyên: "Muội đến xem thử huynh còn sống không, nếu chết rồi thì muội đi cùng huynh!"
Diệp Huyên bỗng lăn dài nước mắt: "Ngốc quá đi".
Diệp Liên nắm chặt lấy tay Diệp Huyên: "Đừng kích hoạt huyết mạch!"
Nàng có thể cảm nhận được, huyết mạch của Diệp Huyên đang sôi sục lên. Mà nàng biết, một khi kích hoạt hoàn toàn thì huyết mạch sẽ không nghe theo khống chế của Diệp Huyên.
Diệp Huyên lắc đầu: "Ca không khống chế được nữa rồi. Kẻ làm hại muội muội ta, nhất định phải chết!"
Nói xong, hắn đưa Diệp Liên vào trong tháp Giới Ngục, sau đó quay đầu nhìn Đế Quân ở phía chân trời rồi gào lên tựa dã thú: "Chết đi cho ông!"
Vừa nói xong, hắn bỗng giẫm chân phải một cái, một luồng kiếm quang đỏ lòm phóng thẳng lên trời, chém thẳng về phía Đế Quân.
Nơi chân trời, Đế Quân đang giao thủ với Tiểu Phạn đột nhiên xoay người lại, lúc này luồng kiếm quang đỏ lòm kia đã phóng đến trước mặt gã, nhưng gã không hề né tránh mà đưa ngang tay chặn lại.
Ầm!
Không gian xung quanh Diệp Huyên và Đế Quân run lên kịch liệt, ngay sau đó, Diệp Huyên lập tức bay ngược ra ngoài, mà Đế Quân thì phải cau mày lại, bởi vì toàn bộ cánh tay của gã đã nứt ra.
Đế Quân nhìn Diệp Huyên ở phía xa: "Hay cho một thanh kiếm, hay cho một mảnh vảy Chúc Long!"
Nói xong, gã đưa tay phải cách không vồ lấy Diệp Huyên, vùng không gian ở bên Diệp Huyên lập tức nổ tung.
Thế nhưng Diệp Huyên lại không hề hấn gì!
Giáp Chúc Long!
Giáp Chúc Long đã gánh hết đòn đánh của Đế Quân!
Thấy cảnh này, Đế Quân
Chiêu kiếm chém xuống, Tiểu Phạn phải lui nửa bước, mà Đế Quân kia lại bị đẩy lùi thẳng ra hơn trăm trượng!
Khi gã vừa dừng lại, lại có một luồng kiếm quang đỏ lòm lao đến từ phía sau, Đế Quân vội xoay người đấm ra một quyền!
Ầm!
Luồng kiếm quang đỏ lòm kia lập tức nổ tung, mà nắm đấm của Đế Quân lại xuyên qua từng mảnh vỡ kiếm quang kia nện thẳng vào ngực của Diệp Huyên!
Oành!
Diệp Huyên lập tức bị dội ngược ra ngoài mấy trăm trượng, khi vừa dừng lại, không gian sau lưng hắn đã nứt toác ra!
Thế nhưng lại không có chuyện gì cả!
Giáp Chúc Long lại một lần nữa đỡ lấy sức mạnh của Đế Quân, có thể nói, tám phần mười sức mạnh của Đế Quân đã bị giáp Chúc Long này cản lại.
Còn dư lại hai phần sức mạnh mới để cơ thể Diệp Huyên trực tiếp gánh chịu, hơn nữa hắn vẫn chưa dùng Bất Tử Chi Thân, nếu dùng Bất Tử Chi Thân, cho dù hắn đứng yên để cho Đế Quân đánh thì e là gã cũng không thể kết liễu được hắn trong nửa canh giờ!
Tất nhiên chỉ dựa vào mỗi Bất Tử Chi Thân thì vẫn không đủ, nhưng nếu thêm giáp Chúc Long và Bất Tử Chi Thân thì hoàn toàn có thể làm được vậy!
Đế Quân nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên: "Đúng là lão già rèn sắt đáng chết!"
Gã biết nếu là giáp Chúc Long đơn thuần thì chắc chắn không thể kinh khủng như thế được, dù sao cũng chỉ là một mảnh giáp mà thôi, thế nhưng nếu là giáp Chúc Long được lão thợ rèn kia luyện ra thì lại là chuyện khác!
Bởi vì ông lão kia là thợ rèn giỏi nhất ở thời đại Bạch Ác, có thể nói đó là thợ rèn giỏi nhất xuyên suốt từ thời ấy đến bây giờ!
Bàn về thuật rèn đúc, không ai vượt qua được ông ta!
Giáp Chúc Long vào tay ông ta, chí ít sẽ được nâng cấp lên hơn năm lần!
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang lao đến cắt ngang suy nghĩ của Đế Quân.
Người ra tay là Tiểu Phạn!
Thấy Tiểu Phạn lại ra tay, Đế Quân híp hai mắt lại, lần này gã không dám chọn cách cường ngạnh chống lại nữa, bởi vì kiếm của Tiểu Phạn có thể tạo thành uy hiếp trí mạng với gã.
Đế Quân phóng ra sau hơn trăm trượng, mà lúc này Tiểu Phạn đột nhiên giương ngang kiếm chém một đường.
Xoẹt!
Tròng mắt Đế Quân co lại, gã lại đưa tay phải lên đỡ kiếm.
Ầm!
Đế Quân lập tức bị đẩy lùi, mà sau khi gã dừng lại, cánh tay phải của gã đã nứt ra một lỗ đỏ tươi.
Tiểu Phạn đang định ra tay tiếp thì bỗng lúc này, toàn thân Đế Quân đột nhiên mọc ra rất nhiều vảy đen, cùng lúc ấy, một luồng khí âm u bộc phát ra từ cơ thể của gã.
Nửa người nửa yêu!
Tiểu Phạn lại chém ra một kiếm nữa.
Xoẹt!
Kiếm xé rách không gian, chém thẳng đến chỗ Đế Quân.
Tay phải Đế Quân đột nhiên hóa thành một cái móng vuốt, sau đó vung móng ra vồ lấy một đường.
Ầm!
Móng vuốt của gã lập tức bắt được thanh kiếm kia!
Gã bỗng dùng sức, muốn bẻ gãy thanh kiếm kia, nhưng gã không ngờ rằng thanh kiếm lại không chút tổn hại nào, ngược lại còn làm móng vuốt của gã rách ra một vết dài!
Đế Quân khẽ nhíu mày, đúng lúc này, Diệp Huyên lại xuất hiện sau lưng gã, Đế Quân vội xoay người vung móng vuốt nhắm vào bụng của Diệp Huyên, tốc độ của gã nhanh hơn kiếm của Diệp Huyên, nên khi kiếm còn chưa chém xuống đầu gã thì móng vuốt của gã đã chộp được vào bụng của Diệp Huyên.
Oành!
Diệp Huyên lập tức bị hất bay ra ngoài, thế nhưng trong nháy mắt khi hắn bị đẩy ra đó, kiếm của hắn đã chạm vào được giữa hàng mày của Đế Quân, nơi đó lập tức bị kiếm Thiên Tru cứa ra một vết thương.
Đế Quân khẽ sờ lên trán mình, một giọt máu tươi lăn xuống theo đầu ngón tay gã.
Đế Quân híp mắt lại, gã nhìn Diệp Huyên ở phía xa xa: "Nhân loại, ngươi thành công chọc giận ta rồi đấy!"
Nói xong, gã đột nhiên gào lên.
Ầm!
Không gian xung quanh mấy vạn dặm lập tức nứt toác, núi non lũ lượt đổ nát!
Tiểu Phạn đang định ra tay thì đúng lúc này, Đế Quân đột nhiên quay đầu lại gào thét: "Cản Thiên Mạch giả lại giúp ta!"
Gã vừa dứt lời, một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên: "Khà khà, từ lâu đã muốn giao thủ với Thiên Mạch giả. Hôm nay thử xem nào!"
Vừa nói xong, một cái bóng đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Phạn, thoáng chốc, vô số sợi đỏ mảnh như lông thú bắn về phía Tiểu Phạn!
Thấy cảnh này, sắc mặt Huyền Ngoa lập tức thay đổi!
Tà Linh!
Ở Vĩnh Sinh Chi Địa này, Tà Linh cũng là một tồn tại không thể trêu vào được!
Mà nàng ta không ngờ rằng, Tà Linh vậy mà đã liên thủ với Đế Quân rồi!
Tiểu Phạn vẫn vô cảm tung kiếm ra, những sợi đỏ kia lập tức bị chém nát, mà lúc này, Tà Linh bỗng trở nên hư huyễn, một khắc sau, không gian xung quanh Tiểu Phạn lại từ từ nứt ra như mạng nhện.
Trong mắt Tiểu Phạn không có lấy một chút dao động nào, bỗng, cô bé đâm kiếm ra.
Mà lúc này, Đế Quân ở bên kia đang bước chậm rãi đên chỗ Diệp Huyên, gã nhìn chòng chọc vào Diệp Huyên rồi hỏi: "Ngươi muốn chết như thế nào?"
Phía xa, Diệp Huyên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái Phong Ma, mà bấy giờ, tầng chín bỗng lên tiếng: "Tiểu tử, ngươi đừng kích động! Liều mạng với thứ này không đáng đâu!"
Diệp Huyên im lặng.
Nếu hắn không thôi thúc Huyết Mạch Chi Lực thì hắn căn bản không làm gì được Đế Quân này, tất nhiên trong khoảng thời gian ngắn, Đế Quân cũng không làm gì được hắn!
Nhưng hắn muốn Đế Quân phải chết!
Đúng lúc này, Đế Quân đột nhiên nhìn về phía bụng của Diệp Huyên: "Ngươi là thứ rác rưởi nào vậy?"
Nghe thế, tầng chín giận tím mặt: "Còn cái ngữ ngươi thì sao? Thứ phế vật!"
Diệp Huyên sửng sốt.
Lúc này tầng chín lại đốp chát: "Không đúng, ngươi không phải vật, ngươi là một thứ
Tầng chín cười ha ha: "Thứ tạp chủng nửa người nửa yêu như ngươi mà dám nói ông đây là sâu bọ, thứ lai căng, ngươi có dám vào đây đánh một trận với ông không?"
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Đế Quân, phút chốc, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm lập tức sôi sục lên!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên biến sắc, đang định ra tay thì tầng chín lại đột nhiên nhiều lời tiếp: "Ái chà, tạp chủng tức rồi! Nửa người nửa yêu như ngươi chắc chắn là do phụ nữ nhân loại sinh hạ cùng dòng dõi Yêu tộc, thứ kết hợp giữa nhân loại và dị thú lại chẳng phải là lai căng à? À thanh minh xíu, tất nhiên ta không phản đối việc tình yêu vượt qua chủng tộc, phụ mẫu ngươi không sai, sai chính là thứ tạp chủng như ngươi ấy, không chỉ muốn cướp bảo vật của người ta mà còn ỷ lớn hiếp nhỏ, ông đây nhổ vào mặt ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì vào đây đánh với ta! Ngươi bắt nạt một thanh niên hai mươi tuổi để làm trò gì đấy? Có dám vào đánh với ta không? Ba chiêu không giết được ngươi, ông đây chổng ngược đi nặng!"
Chổng ngược đi nặng!
Khóe miệng Diệp Huyên hơi giật giật, tầng chín này thô tục quá đi!
Lúc này, Đế Quân đột nhiên châm chọc: "Hóa ra là bị phong ấn ở trong tháp, đúng là buồn cười, kẻ bị phong ấn mà cũng dám hò hét với ta, thật là nực cười!"
Tầng chín cười bảo: "Thì sao, không dám vào à?"
Đế Quân: "Nếu ngươi có bản lĩnh thì sao không ra đây mà đánh với ta một trận? Ngươi ra đây!"
Tầng chín im lặng.
Tất nhiên y có thể ra ngoài, thế nhưng nếu cưỡng ép đi ra thì có thể sẽ khiến Diệp Huyên phản phệ chết!
Nếu Diệp Huyên chết, cô gái váy trắng kia chắc chắn sẽ tìm đến tính sổ với y, mẹ kiếp, vừa nghĩ đến cảnh đó là y đã tê cả da đầu rồi!
Người phụ nữ kia cùng lắm chỉ cần ra ba kiếm là đủ để y về chầu trời rồi!
Lúc này, Đế Quân lại châm chọc: "Sao nào, không ra được à? Bị một cái tháp nhỏ nhốt lại, nếu ta là ngươi thì đã tự tử chết quách cho rồi!"
Tầng chín im lặng.
Đế Quân lại bỗng nói tiếp: "Mà thôi, ta phí lời với đống rác bị phong ấn làm gì? Đúng là đang đi đường lại đạp phải phân!"
Hả dạ!
Lúc này, tầng chín bỗng hỏi: "Tiểu tử, có đồng ý mạo hiểm một lần không?"
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: "Tiền bối, bình tĩnh đi!"
Tầng chín cả giận: "Ông bình tĩnh thế đếch nào được, hôm nay ông không bình tĩnh nổi rồi đấy! Mượn thân thể ngươi dùng một lát đi!"
Diệp Huyên im lặng một chốc rồi hỏi: "Người có thể giết chết hắn không!"
Tầng chín bực mình: "Ông đây mà không giết được nó thì sau này nhận ngươi làm đại ca! Chịu chưa!"
"Nói chuyện giữ lời đó! Người ra đi!"
Diệp Huyên vừa nói xong, thân thể hắn đột nhiên run lên, một khắc sau, hai mắt Diệp Huyên đã biến thành màu tím đậm.
Diệp Huyên bấy giờ, thân thể là của hắn, nhưng linh hồn đã thành tầng chín!
Trong nháy mắt tầng chín xuất hiện đó, thế giới bên trong Dị Thú Kinh đột nhiên rung lên dữ dội.
Mà đúng lúc này, ở vũ trụ Tứ Duy xa xôi, trong một tinh không vô tận, cô gái váy trắng bỗng dừng bước, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía vũ trụ Ngũ Duy, trong mắt nàng ấy ngập tràn sát ý.
Vũ trụ Ngũ Duy, Đế Đô Sơn, tầng chín bỗng như gặp phải kích động gì đó, y lập tức biến sắc, sau đó vội vàng kinh hãi nói: "Đại tỷ, ta ra để đánh nhau giúp hắn mà! Ta đánh nhau giúp hắn đó, không phải đoạt xác đâu! Đại tỷ, thật đó, thề luôn! Tiểu tử kia, mẹ nó mau mau ra đây nói chuyện hộ xem, nói là ông đây đánh nhau giúp ngươi, không thì ta đi đời nhà ma đấy!"
Diệp Huyên: "..."
Lúc này, tầng chín thật sự bị doạ sợ rồi!
Vì y cảm nhận được một luồng sát khí đến từ vũ trụ Tứ Duy!
Sát khí của cô gái váy trắng!
Rõ ràng cô gái váy trắng cho rằng y đang đoạt xác Diệp Huyên!
Hiểu lầm này không tốt lắm đâu!
Tầng chín đổ mồ hôi lạnh!
Nếu vì một hiểu lầm mà bị giết chết thì y thật uất ức quá!
Lúc này, Diệp Huyên chợt lên tiếng: “Tiền bối, người cảm nhận được cô gái váy trắng à?”
“Nói thừa!”
Tầng chín hơi sốt ruột: “Tiểu tử, ngươi mau nói ta không phải đang đoạt xác ngươi, là đang đánh nhau giúp ngươi! Mau nói đi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta nói rồi nàng có nghe được không?”
Tầng chín đáp: “Nàng chắc chắn nghe thấy!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó cất lời: “Vị tiền bối này chỉ đánh nhau giúp ta thôi, không phải đoạt xác ta!”
Hắn vừa nói xong, trong tinh không ở vũ trụ Tứ Duy xa xôi, cô gái váy trắng thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến về phía trước.
Vũ trụ Ngũ Duy, tầng chín thở phào nhẹ nhõm.
Vì sát khí kia biến mất rồi!
Không thể không nói, khi nãy y thật sự hơi hoảng hốt!
Nếu vì thế này mà bị giết thì quá vô lý!
Lúc này, Đế Quân ở phía xa chợt cười nói: “Mượn thân hoán hồn à?”
Tầng chín nhìn về phía Đế Quân: “Sống càng lâu lại càng ngu xuẩn chính là dùng để miêu tả ngươi đấy.”
Nói xong, y vung tay áo lên, một lực lượng lập tức lan ra.
Đế Quân ở phía xa lắc đầu cười khẽ, nâng tay lên đỡ, khi lực lượng kia đi tới trước mặt gã, sắc mặt của gã thoáng chốc thay đổi, muốn rút lui, nhưng đã không kịp nữa.
Ầm!
Đế Quân bay thẳng ra ngoài chừng nghìn trượng, không gian nơi Đế Quân đi qua cũng biến thành một màu đen nhánh!
Không gian vỡ nát!
Đế Quân dừng lại, nhìn thấy tay phải của mình đã hoàn toàn nát bấy!
Thấy cảnh này, sắc mặt của Huyền Ngoa thoáng chốc trở nên nặng nề.
Thật mạnh quá!
Không ngờ cao thủ trong người Diệp Huyên lại mạnh như vậy!
Thật ra cả Diệp Huyên cũng bị làm giật mình.
Hắn biết tầng chín rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế, phải biết rằng hắn có thể cảm nhận được, tầng chín bây giờ hoàn toàn chưa phát huy ra toàn bộ lực lượng, nhiều nhất chỉ có một nửa thực lực mà thôi!
Đế Quân ở xa nhìn về phía Diệp Huyên, lúc này, trong mắt gã lộ vẻ nặng nề.
Tầng chín tiếng lên một bước, một đoá hoa sen chợt xuất hiện dưới chân, một khắc sau, đoá hoa sen kia đã xuất hiện trên đầu Đế Quân,
Ầm!
Một chùm sáng màu đen thần bí bao phủ lấy Đế Quân, sắc mặt Đế Quân thay đổi, gã giơ tay trái lên.
Oanh!
Một lực lượng mạnh mẽ đánh lên trên hoa sen đen kia, hoa sen chấn động kịch liệt, nhưng lại không hề bị tổn hao gì, mà lúc này, thân thể của Đế Quân đột ngột bốc cháy!
Tầng chín nở nụ cười khinh thường: “Ngay cả thân thể cũng không tu luyện thành bất hủ, ta không biết ngươi lấy cảm giác hơn người ở đâu ra nữa!”
Đế Quân nhìn chằm chằm tầng chín, gã chợt hét to, thân thể biến ảo, cuối cùng, gã biến thành một con dị thú nửa người nửa sói, đầu người mình sói.
“Thiên lang!”
Lúc này, Huyền Ngoa ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Gã có huyết mạch Thiên Lang!”
Thiên Lang!
Đứng thứ ba trên bảng dị thú, là dị thú hàng đầu giống như Chúc Long, đương nhiên là không mạnh bằng Chúc Long, nhưng cũng rất lợi hại!
Nghe đồn Thiên Lang có thể nuốt nhật nguyệt!
“Thiên Lang? Sói?”
Tầng chín cười nhạt: “Sao ta thấy giống chó thế”.
Huyền Ngoa: “…”
Lúc này, Diệp Huyên chợt cất lời: “Tiền bối, có thể giải quyết gã trước không?”
Tầng chín nói: “Khó khăn lắm ta mới ra ngoài một lần, để ta chơi lâu hơn một lát không được à?”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Đế Quân ở phía xa đột nhiên ngẩng đầu hét to, sau tiếng hét này, hoa sen đen của tầng chín lập tức mờ dần đi, cùng lúc đó, lực lượng thần bí bao phủ trên người gã cũng lập tức tan thành mây khói.
Đế Quân nhìn chằm chằm tầng chín với vẻ dự tợn: “Hôm nay, các ngươi đều phải chết!”
Dứt lời, gã tung người nhảy lên, lao về phía tầng chín.
Tầng chín nói: “Tiểu tử, biểu diễn cho ngươi xem tuyệt kỹ thành danh của ta!”
Nói xong, y lập tức biến mất.
Đế Quân cũng vồ hụt!
Lúc này, một lực lượng thần bí đột nhiên đánh lên người gã.
Ầm!
Đế Quân bị đánh bay ra ngoài, gã vừa lùi lại mấy trượng, lại có một lực lượng thần bí đánh lên người… Cứ thế, Đế Quân bị đánh tới đánh lui trong không trung chẳng khác nào quả bóng!
Mà tầng chín hoàn toàn không thấy đâu!
Huyền Ngoa ở